Lâm Thanh Nhã nghênh ngang rời đi.
Trái tim Giang Thành khó chịu giống như là bị ai đó nhéo vậy, cuối cùng anh vẫn là không có chứng minh cho Lâm Thanh Nhã biết rằng anh đích thực là cậu chủ của nhà họ Giang.
Mặc dù anh biết rằng nếu làm vậy sẽ khiến cho Lâm Thanh Nhã thay đổi suy nghĩ và trở về bên anh, nhưng một Lâm Thanh Nhã như vậy có còn là cô gái anh thích hay không?
Giang Thành đứng trước khung cửa sổ lớn, nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố Lâm Châu, suy nghĩ đến xuất thần, cho đến lúc này trong lòng anh muốn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, có lẽ thứ tình yêu mà Giang Thành mơ ước ở độ tuổi này, không phải là Lâm Thanh Nhã.
Trải qua đêm nay, Giang Thành đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Lâm Thanh Nhã. Sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Vừa ra khỏi khách sạn, Giang Thành liền gặp Vũ Tam Tư.
Vũ Tam Tư đứng ở ven đường, cười ha hả nói: "Cậu chủ, đây là lúc cậu phải nhìn rõ sự thật. Cô gái kia đi theo bên người cậu, chỉ là muốn tiền của cậu thôi, cũng không phải thật sự thích cậu, cậu có muốn tôi đi thu phục cô ta hay không?"
Cậu chủ muốn phụ nữ. Ông liền vì cậu chủ đi xử lý thỏa đáng mọi chuyện.
Không có người phụ nữ nào mà người nhà họ Giang không đoạt tới tay được!
Đối với Vũ Tam Tư, việc cậu chủ muốn chơi đùa một cô gái không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, thậm chí có thể nói đó là chuyện hiển nhiên. Ông tiếp tục cười nói: "Đến lúc đó Lâm Thanh Nhã sẽ ngoan ngoãn leo lên giường của cậu chủ, lúc đó cậu chủ muốn làm cái gì thì làm cái đó!"
Giang Thành cười khổ nhìn về phía Vũ Tam Tư.
"Biện pháp của ông đúng là thô bạo nhưng rất đơn giản, nhưng tôi không cần, sau này đừng cho người đi quấy rầy cô ta." Giang Thành thở dài.
Cho dù như vậy, Giang Thành vẫn không muốn làm tổn thương Lâm Thanh Nhã, khiến cho cô xấu hổ.
Vũ Tam Tư cũng không ngạc nhiên lắm, ông thở dài rồi lắc đầu nói: "Cậu chủ... Xin cho tôi nói thẳng, cậu vẫn còn quá tốt bụng. Cậu phải biết rằng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, thậm chí ở thời khắc quan trọng, điều này sẽ làm cậu bị đẩy vào hoàn cảnh không thể quay đầu lại được nữa, ý chí của cậu chủ cần phải sắt đá một chút, như vậy tương lai mới có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Giang."
"Kẻ thù?"
"Ông Vũ, cô ta không phải là kẻ thù của tôi."
Giang Thành cười, cũng nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Vũ Tam Tư, nghi ngờ nói: "Ông Vũ, xem ra bên trong gia tộc cũng tồn tại chuyện tranh đấu lẫn nhau, nếu tôi đoán không sai thì trước tôi còn có tám người anh trai, với thân phận của họ cũng có thể là người kế thừa của nhà họ Giang đúng không?"
Vũ Tam Tư gật đầu.
Ông không có giấu diếm, nói thẳng sự thật: "Đúng vậy, thưa cậu chủ, cậu đứng thứ chín trong nhà, cũng là người trẻ tuổi nhất."
Hiện tại, hiển nhiên Giang Thành không có ý nghĩ muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế, thấy thế, Vũ Tam Tư liền mở miệng nói: "Thực ra gia tộc làm như vậy không khác gì đang nuôi chất độc trong người, cuộc tranh đấu giữa chín vị cậu chủ sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai nhà họ Giang, hy vọng cậu chủ có thể nghiêm túc xem xét."
"Nếu như cậu chủ không tranh đoạt, sẽ bị gia tộc xoá tên, trở lại với cuộc sống trước đây!"
Giang Thành sửng sốt.
Xem ra đây không phải là chuyện mình không muốn tranh là được, anh cũng không muốn quay trở về sống những ngày tháng trước đây, cuộc sống đó không phải là cho người sống.
Trong mắt anh bừng lên tia sáng, vị trí người thừa kế của nhà họ Giang anh đã định rồi, Giang Thành nắm chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Sẽ có một ngày khốn long đắc thủy, làm cho Trường Giang thủy đảo lưu (*)!”
(*) Sẽ có một ngày rồng mắc hạn gặp được nước, khiến nước sông Trường Giang chảy ngược.
Chào tạm biệt Vũ Tam Tư xong, Giang Thành chuẩn bị quay trở lại trường học.
Vũ Tam Tư đứng trong bóng đêm, nhìn bóng dáng Giang Thành dần dần đi xa, vui mừng cười nói: "Cậu chủ rốt cục đã trưởng thành rồi, ông già tôi cũng không có gì tác dụng gì nữa, nếu đời này có thể nhìn thấy cậu chủ gánh vác gia tộc, chết cũng không hối tiếc ."
Chẳng qua Vũ Tam Tư cũng khẽ lắc đầu.
Thời gian Giang Thành trở về gia tộc là ngắn nhất, nhưng thời gian cũng là ít nhất, chênh lệch không nhỏ với tám vị còn lại.
Rất khó!
Giang Thành trở lại trường học.
Anh đột nhiên nhớ ra phải nhét thẻ sim mới vào điện thoại mới, sau đó đăng ký WeChat, anh gửi một tin nhắn riêng đến Lâm Thanh Nhã, ý muốn Lâm Thanh Nhã kết bạn với mình, tuy rằng Giang Thành đã nhận rõ bộ mặt thật của Lâm Thanh Nhã, nhưng vẫn muốn cho chính mình hy vọng.
“Cửu thiếu gia, xin chào!”
“Tôi là Lâm Thanh Nhã, về sau cậu gọi Tiểu Nhã là được, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.”
Giang Thành không trả lời Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã cầm di động, đợi hồi lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời, cũng chịu từ bỏ việc chào hỏi với Cửu thiếu gia, cô nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: "Giỏi cho Giang Thành, lại dám lừa gạt tôi, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu!"
May mắn đúng lúc đó Chu Mộng Khê nói sự thật cho cô, nếu không coi như xong đời rồi!
Ngày hôm sau.
Không ngờ, Bạch Sơ Vũ lại đứng dưới lầu đợi Giang Thành.
Vừa thấy Giang Thành, cô ta liền nũng nịu như một con thỏ chạy đến chào hỏi, cô ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác, trực tiếp nắm lấy tay Giang Thành: "Chàng trai bé bỏng, tối hôm qua tôi gửi tin nhắn WeChat cho cậu, sao cậu không trả lời, làm hại người ta tới tìm cậu đấy."
Giang Thành có chút không thích ứng được.
Tối hôm qua anh có thấy tin nhắn của Bạch Sơ Vũ, nhưng lúc đó Giang Thành không có tâm trạng để ý đến nó, cho nên xem như không thấy.
Lời dặn dò của lão đại Trương Phong vẫn còn quanh quẩn bên tai, Giang Thành nhẹ nhàng đẩy Bạch Sơ Vũ ra, cười nói: "Bạn học Bạch Sơ Vũ, cô có phải đang hiểu lầm gì về tôi hay không? Tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn, không có tư cách nói chuyện yêu đương với những người như các cô."
"Xin cô tránh đường."
Trong lòng Bạch Sơ Vũ hơi tức giận.
Xem ra Giang Thành cũng không phải là kẻ ngốc, còn nhớ rõ ngày đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô ta vẫn tươi cười, giọng điệu có chút xót xa, nói: "Chàng trai bé bỏng, thực xin lỗi, buổi tối hôm đó quả thật là do tôi sai rồi. Nhưng mà tôi thật sự không cố ý đâu, tôi không phải loại người thấy tiền liền sáng mắt, nếu cậu không tin, cậu có dẫn tôi đi bất cứ chỗ nào cũng được?"
Đùa à.
Bà đây không ham tiền của cậu, chẳng lẽ muốn đi theo cậu ăn thức ăn thừa ở căn tin hay sao?
Chờ Giang Thành mắc câu, Bạch Sơ Vũ sẽ nghĩ cách khiến cho anh bỏ tiền của mình ra!
Trong lòng Giang Thành có chút buồn cười.
Ngày hôm qua, cũng có một cô gái nói với anh những lời này, đến giờ anh còn nhớ rõ bộ dáng khổ sở của Lâm Thanh Nhã, hôm nay chuyện tương tự lại đến với anh.
"Được chứ!"
Giang Thành gật đầu cười nói.
Anh thế mà không có từ chối, khiến Bạch Sơ Vũ vô cùng đắc ý, cô ta cực kỳ tự tin về vẻ ngoài của mình, sẽ không ai từ chối khi cô ta chủ động dâng tới cửa. Giang Thành thì càng không cần phải nói, dễ như trở bàn tay mà thôi.
Bạch Sơ Vũ hưng phấn mà hôn lên má Giang Thành một cái.
"Cô đã không muốn tiền của tôi, vậy không bằng đêm nay chúng ta ra ngoài thuê phòng đi? Tôi cũng không phải muốn thân thể cô, đơn thuần chỉ muốn ngủ với cô một giấc." Giang Thành cười nói.
Gậy ông đập lưng ông.
Trong lòng Bạch Sơ Vũ thầm mắng Giang Thành không thành thật, tên này nhìn qua không thành thật như vẻ ngoài.
"Đáng ghét!"
"Người ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý đâu." Bạch Sơ Vũ nhỏ giọng nói.
Giang Thành khinh thường, Lâm Thanh Nhã tốt xấu gì còn có thể cùng anh trực tiếp đi thuê phòng, Bạch Sơ Vũ này quả thực chính là một con sói mắt trắng, Giang Thành đành phải nói: "Lần trước tôi xác thực đã trúng năm trăm ngàn, nhưng mà đã tiêu hết năm, sáu mươi ngàn, số còn lại đều đưa cho nhà để trả nợ."
"Đến bây giờ còn nợ một trăm năm mươi ngàn, nếu không thì..."
"Cô cho tôi mượn một ít tiền đi?"
Bạch Sơ Vũ nhìn Giang Thành thật sự không giống người đang nói giỡn, sửng sốt một chút liền hỏi: "Trả thật à?"
Giang Thành gật đầu.
Giang Thành cho Bạch Sơ Vũ xem số dư ngân hàng, chỉ còn lại có mấy tệ, ngay cả chuyện ăn một bữa ở KFC cũng không được. Bạch Sơ Vũ tức giận, tên Giang Thành này cư nhiên dám đùa giỡn với cô ta, cô ta tức giận nói: "Cmm, có quỷ mới muốn yêu đương với cậu!"
"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"