Chương 11: Cóc Ghẻ Mà Đòi Ăn Thịt Thiên Nga

Giang Thành ngẩn người.

Hôm nay, anh cùng Lâm Thanh Nhã chính thức trở thành người yêu của nhau, Lâm Thanh Nhã vậy mà lại muốn cùng anh đi thuê phòng.

Có phải có chút quá nhanh rồi hay không ?

Lúc này, Giang Thành bắt đầu có chút do dự, tình yêu lý tưởng của anh là tình yêu trong sáng, vậy rốt cuộc Lâm Thanh Nhã lựa chọn ở bên anh có phải là vì mơ ước đến tài sản của anh hay không? Giang Thành không muốn suy nghĩ sâu xa nữa, Lâm Thanh Nhã cuối cùng cũng đã trở thành bạn gái của anh.

"Làm sao vậy?"

"Giang Thành, anh không muốn sao?" Mặt Lâm Thanh Nhã lộ vẻ tức giận.

Cô dậm chân, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt vô cùng tủi thân, thậm chí hốc mắt còn có nước mắt đảo quanh: "Nếu anh cho rằng em là loại phụ nữ hư hỏng thì liền thôi, Lâm Thanh Nhã em không xứng ở bên anh, vậy anh vừa lòng chưa?"

Lâm Thanh Nhã che miệng nức nở, xoay người bước đi!

Giang Thành sững sờ.

Anh rất hối hận, xem ra quả thật chính mình có hơi quá đáng, lại có thể hoài nghi Lâm Thanh Nhã!

Đúng thật là không nên!

Giang Thành khẽ cắn môi đuổi theo, anh giữ chặt cổ tay của Lâm Thanh Nhã, xin lỗi: "Thanh Nhã, là anh không tốt, anh thực sự không có ý đó. Vì khi nãy quá kích động nên phản ứng của anh hơi chậm, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại."

"Thanh Nhã, tha thứ cho anh đi."

Ở chỗ Giang Thành không nhìn thấy.

Trong đôi mắt Lâm Thanh Nhã rõ ràng có nước mắt, nhưng trong con ngươi lại xẹt qua tia đắc ý.

Giang thành đã mắc câu rồi!

"Đồ lươn lẹo, còn không phải ngoan ngoãn mắc mưu của cô hay sao?" Lâm Thanh Nhã thầm nghĩ trong lòng.

Buổi chiều.

Lâm Thanh Nhã vì không thể để cho Giang Thành hoài nghi quá mức, cho nên cũng không có lôi kéo Giang Thành đi trung tâm mua sắm, tuy nhiên đến giờ cơm chiều Giang Thành đề nghị đến nhà hàng Toàn Chuyển dùng cơm, tốn hết hơn 10 ngàn tệ, càng làm cho Lâm Thanh Nhã tin rằng Giang Thành thật sự chính là phú nhị đại ngầm (*).

(*) Con cái nhà giàu

Khách sạn Hilton, Lâm Châu.

Theo yêu cầu của Lâm Thanh Nhã, Giang Thành sắp xếp một phòng tổng thống, rất là xa hoa.

Giang Thành buồn chán ngồi trên sô pha loại tốt nhất, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cánh cửa phòng tắm khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người duyên dáng của Lâm Thanh Nhã, Giang Thành tưởng tượng cảnh Lâm Thanh Nhã khi tắm, ngay cả máu mũi đều nhanh chóng chảy ra.

Anh mơ hồ có chút chờ mong.

Hiện tại, dù là Lâm Thanh Nhã không muốn thì cũng không được.

Ngày trước khi Giang thành còn nhặt rác luôn có thể thoáng nhìn thấy những người phụ nữ mặc váy ngắn lắc lư trước mặt mình, ngay khi đó anh đã nghĩ rằng nếu như bản thân sau này có tiền, nhất định phải tìm một em gái chân dài, sau đó mỗi ngày đều chà đạp cô, hiện giờ nguyện vọng hình như sắp thành hiện thực.

Lộc cộc!

Lâm Thanh Nhã từ trong phòng tắm đi tới, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết và xương quai xanh quyến rũ.

Cô đi chân trần đến bên cạnh Giang Thành, Giang Thành nhìn Lâm Thanh Nhã quyến rũ như hoa sen mới nở không rời mắt được, yết hầu khô khốc như bị lửa đốt, bất luận anh có nuốt nước miếng như thế nào đều vô dụng!

"Giang thành, em có đẹp không?" Đôi môi đỏ mọng mê người của Lâm Thanh Nhã khẽ mở.

"Đẹp..."

Lâm Thanh Nhã vươn ngón tay trắng nõn chạm vào chóp mũi của Giang Thành, hơi nhăn cái mũi xinh xắn lại, giống như đang làm nũng, nói: "Đàn ông các anh đều không có cái gì tốt, nhưng mà người ta hiện tại cũng là của anh rồi, anh muốn làm như thế nào với người ta thì người ta cũng không ý kiến đâu."

Nói xong.

Lâm Thanh Nhã ngã vào l*иg ngực của Giang Thành.

Đầu óc Giang thành lập tức nổ tung, ma xui quỷ khiến muốn cởi bỏ lớp khăn tắm.

Reng reng reng!

Di động của Lâm Thanh Nhã vang lên không đúng lúc.

Giang Thành nhíu mày, cảm thấy có chút không thoải mái, chuông di động reo thật không đúng lúc, anh thậm chí còn có ý nghĩ muốn đập nát di động của Lâm Thanh Nhã.

Lâm Thanh Nhã vốn định trực tiếp ngắt điện thoại, nhưng người gọi điện tới lại là Chu Mộng Khê, buổi chiều cô đã nói với Chu Mộng Khê rằng nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì đừng gọi cho cô, nên Lâm Thanh Nhã tự nhiên là không dám chậm trễ bắt máy.

"Mộng Khê, làm sao vậy?" Sắt mặt Lâm Thanh Nhã hồng nhuận, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

"Thanh Nhã, cậu bị lừa rồi!"

Lâm Thanh Nhã sững sờ, không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng hỏi: "Mộng Khê, cậu đang nói bậy cái gì đó? Mau nói rõ ràng, hiện tại tớ đang có việc bận."

Chu Mộng Khê hít một hơi thật sâu.

"Hiện tại, cậu có phải ở bên tên khốn kiếp Giang Thành hay không?"

Lâm Thanh Nhã không phủ nhận, gật đầu nói: "Ừm..."

Ở đầu bên kia điện thoại, Chu Mộng Khê gấp đến độ giọng nói đều hỗn loạn, thở một hơi nói: "Thanh Nhã, cậu chính là bị tên Giang Thành vô liêm sĩ này lừa, Giang Thành không phải là phú nhị đại ngầm gì cả! Chiều nay tớ đi ăn cơm, gặp bạn cùng phòng của anh ta, Trương Phong, nghe Trương Phong nói tớ mới biết được thì ra là Giang Thành trúng xổ số!"

"Hoặc cậu có thể hỏi anh ta thử xem có đúng như vậy hay không?"

Đầu Lâm Thanh Nhã nổ tung!

Làm sao có thể như vậy?

"Ai da!"

"Thanh Nhã, cậu nhanh nhanh tỉnh lại đi, làm gì có thằng l** phú nhị đại nào, cậu nghĩ lại xem lúc trước anh ta còn ăn vụng cơm thừa ở căn tin nữa kìa, một người giàu có làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?" Chu Mộng Khê không nghĩ muốn trơ mắt nhìn thấy Lâm Thanh Nhã chui vào miệng cọp hang sói.

Di động của Lâm Thanh Nhã rơi cạch trên mặt đất.

Giang thành sửng sốt đi qua, nhặt điện thoại lên cho cô, lúc này mới phát hiện sắc mặt Lâm Thanh Nhã không thích hợp, hỏi: "Thanh Nhã, em làm sao vậy, có phải hay không không thoải mái?"

"Nếu không thì em nghỉ ngơi sớm một chút đi?"

Lần này, Lâm Thanh Nhã khóc thật sự.

Hốc mắt của cô trở nên đỏ bừng, xoay người tát Giang Thành một cái, giọng run run, hỏi: "Giang Thành, đồ súc sinh! Gạt tôi anh vui lắm phải không, anh không phải đại gia gì cả, anh chỉ là dẫm phải vận cứt chó, trúng xổ số mà thôi!"

"Tôi nói có đúng không?"

Giang Thành sửng sốt.

Sắc mặt anh có chút thay đổi, giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích..."

"Còn có cái gì để giải thích?"

Lâm Thanh Nhã cầm quần áo trên ghế sô pha đi vào phòng tắm, rầm một cái đóng cửa lại, nhốt Giang Thành ở ngoài cửa. Lâm Thanh Nhã quả thực muốn điên mất, Giang Thành không biết xấu hổ nhận mình là phú nhị đại, mấu chốt là chính mình còn tin, thật nực cười!

Cô suýt chút nữa còn đem lần đầu tiên cho cái thằng l** nghèo kiếp xác Giang Thành này!

Lâm Thanh Nhã càng nghĩ càng sợ!

Một lần sảy chân để hận nghìn đời!

May mắn thay, chính là người bạn thân nhất của cô, Chu Mộng Khê, trong lúc nguy cấp nhất đã cho cô biết sự thật, nếu không thì Lâm Thanh Nhã đã ngu ngốc tin vào lời nói dối của Giang Thành!

Cô mặc xong quần áo, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, Giang Thành lúc nảy bị tát vào mặt bỗng nhiên gọi Lâm Thanh Nhã lại, giọng nói chua xót: "Thanh Nhã, không phải em nói ở bên anh không phải vì tiền sao? Quả thật là anh trúng xổ số, chẳng lẽ vì chuyện này mà em chia tay với anh sao?"

"Chia tay?"

Giọng điệu của Lâm Thanh Nhã có chút tức giận.

"Thực xin lỗi Giang Thành, tôi hy vọng anh biết rằng chúng ta từ đầu tới cuối đều không có ở bên nhau! Anh chính là kẻ lừa đảo, tránh tôi ra, càng xa càng tốt!"

Lâm Thanh Nhã tức giận bỏ đi.

Không đi được bao lâu, cô giận đùng đùng quay lại, tát Giang Thành một bạt tay, tức giận nói: "Giang thành, anh chính là đồ vô liêm sỉ, tôi suýt chút nữa đã bị anh lừa mất lần đầu tiên! Cũng không soi gương xem lại bộ dáng của chính mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?"

"Kẻ nghèo không có tư cách yêu đương!"