Chương 8

Chương 8

Cuối cùng cha đạt đỉnh, ôm chặt con gái, hắn bắn! Bắn hết vào trong cơ thể con gái!

Hai mắt con gái đỏ hồng nằm trên người cha, nhỏ giọng nức nở nói: " Nếu mang thai thì phải làm sao?"

Cha trêu đùa cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: " Nếu mang thai, con sinh thôi, cha có thể nuôi được!"

" Hu hu hu, cha nói hươu nói vượn! Con phải ở nhà, không được đi học sao?" Quyên Nhi tủi thân nức nở.

Quách Thành nhìn con gái tưởng thật, còn thật sự cúi đầu hỏi cô: " Hôm nay là mấy ngày sau kinh nguyệt của con?"

" Chắc.....bốn ngày...." Quyên Nhi lại nhẹ giọng đáp.

" Ừm, vậy không sao, kì an toàn, bảo bối yên tâm đi, không mang thai được, sau này lại làm, cha mang mũ là được." Quách Thành vỗ nhẹ lưng con gái an ủi cô.

Nghe cha nói như vậy, lòng Quyên Nhi tạm thời yên tâm.

Hai cha con dùng khăn tay lau nơi riêng tư vừa mới giao hoan đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặc lại quần áo, Quách Thành trở về phòng xem văn kiện, Quyên Nhi đến xem bài tập của em trai.

Em trai Xuân Sinh mười tuổi nhu thuận đáng yêu, đang làm bài tập, nhìn chị gái bước vào, nó lớn tiếng nói: " Chị hai, chị tới thật đúng lúc, đang có đề bài em không giải được định hỏi chị đây!"

Quyên Nhi cười ngọt ngào sờ sờ đầu tròn của em trai, từ ái hỏi: " Đề gì nào? Đưa chị xem." Nói xong, lấy ghế dựa ngồi xuống cạnh em trai.

Bài tập không làm được đưa tới tay Quyên Nhi , Quyên Nhi cẩn thận đọc, hạ thân cô ngồi trên ghế dựa, có chút không khỏe, hoa huyệt dù sao cũng mới bị cha cắm qua, còn lưu lại cảm giác nóng rực, mới chỉ lau khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong âʍ đa͙σ, sau khi đi qua đi lại, thoáng tràn ra ngoài, cảm giác lạnh lạnh, ngưa ngứa.

Quyên Nhi cố gắng tập trung tinh thần giải đề cho em trai, sau đó giảng giải từng bước một cho em trai, em trai một bên cẩn thận nghe, một bên nghiêng đầu, đầu của nó gần như tựa vào ngực chị gái, nó nghe được hơi thở trên người chị gái rất rõ ràng.

Quyên Nhi giải xong bài toán, hỏi em trai: " Đã rõ rồi phải không?"

Em trai cười to gật đầu: " Đã hiểu hết."

Quyên Nhi vừa lòng cười, không ngờ em trai đột nhiên bồi thêm câu: " Chị hai, hôm nay trên người chị có mùi, không giống mùi mọi ngày!"

Quyên Nhi kinh ngạc: " Có gì không giống?"

Xuân Sinh giống như nhớ lại suy tư: " Mùi hương trước kia của chị, ngọt ngào, thơm thơm! Nhưng mà hôm nay, ẩm ẩm, hăng hăng...giống mùi hương trên người cha!"

Em trai đồng ngôn vô kị, bàn vấn đề thẳng thắn với Quyên Nhi , cô oán trách nhéo cái mũi nhỏ của em trai: " Mùi trên người chị, giống mùi trên người cha? Em nói bậy cái gì vậy, có thể hôm nay chị chạy bộ, mồ hôi ra nhiều chưa kịp tắm rửa! Không được nghĩ linh tinh, làm hết bài tập còn lại đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."

Xuân Sinh nghe lời chị gái gật đầu, Quyên Nhi vội vàng ra ngoài.

Bước ra khỏi phòng em trai, tim cô còn đập thình thịch không ngừng, xem ra sau này cùng cha làm cái loại sự tình kia cần phải chú ý, không thể để cho em trai nhìn ra manh mối gì.