Chương 29

Chương 29

Quách Thành bắn xong chậm rãi rút gậy thịt ra, dùng hai ngón tay lấp đầy hoa huyệt hơi mở còn hưng phấn quá độ của Quyên Nhi, phòng cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình chảy ra.

Quách Thành nằm xuống bên cạnh Quyên Nhi , thân mật ôm cô nhẹ giọng hỏi: " Cục cưng, vì sao con vẫn không mang thai, có phải có liên quan với việc kinh nguyệt không đều hay không?"

Tuy rằng Quyên Nhi mười bảy tuổi, nhưng kinh nguyệt vẫn không đều, có khi ba tháng mới đến ngày, có khi nửa năm, đây có thể là nguyên nhân cô và cha làm nhiều lần mà vẫn không mang thai.

Quyên Nhi chu miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói: " Con cũng không biết..." Lập tức Quyên Nhi lại nháy đôi mắt to ngập nước, nhìn cha nói: " Nhưng mà......con thật sợ mang thai như cha nói....chúng ta cùng huyết thống.....có thể sinh ra thai dị dạng hay không?"

Nhìn Quyên Nhi sầu lo, Quách Thành không tiếng động nở nụ cười, hắn cọ cọ vào khuôn mặt con gái nói: "Không đâu, nhà nước vì duy trì trật tự xã hội mới không cho họ hàng kết hôn, tuy rằng khoa học chứng minh kết hôn cận huyết có thể có phần trăm sinh thai dị dạng, nhưng mà đây cũng chỉ là có thể, trên thực tế họ hàng cận huyết sinh con cũng giống đại đa số người bình thường khác, ba có người quen trong bệnh viện, trong thời gian mang thai có thể làm kiểm tra, không có việc gì..."

Quyên Nhi ngượng ngùng nép vào lòng cha, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà con....con còn nhỏ như vậy.....nếu mang thai....sẽ không thể đi học..."

Quách Thành vuốt ve khuôn mặt bóng loáng non mịn của con gái, yêu thương nói: " Con không thích thì thôi? Còn một tháng nữa con thi đại học, thi xong con phải đi học đại học, chủ yếu là đậu vào trường trong tỉnh, nếu không, con sẽ rời xa cha sao?"

Quách Thành mỉm cười nhìn Quyên Nhi trong mắt dần hiện lên tia giảo hoạt, hai ngón tay đặt trong hoa huyệt Quyên Nhi lại giật giật....

"Ba ba, ba thật là xấu!" Quyên Nhi hờn dỗi đánh cha một cái, Quách Thành cười ha ha ôm chặt con gái, cha con hai người cứ như thế ôm nhau đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cha con hai người bị tiếng đập cửa kịch liệt làm cho bừng tỉnh!

Mới tỉnh bọn họ vẫn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy bên ngoài có người vừa gõ cửa vừa la to: "Chị! Chị! Mở cửa! Cha đi đâu rồi?"

Lúc này, bọn họ mới phản ứng lại, con gái nhỏ Xuân Yến đã trở lại!

Quách Thành một bên giúp Quyên Nhi, một bên dồn dập nhỏ giọng nói: "Nhanh mặc quần áo! Yến nhi đã về !"

Cha con hai người vội vàng mặc quần áo, đơn giản sửa soạn lại giường chăn,lúc này Yến nhi càng đập cửa lớn hơn, Quách Thành sửa sang lại quần áo của bản thân, mặt trấn định, đi mở cửa cho con gái thứ hai.

Sau khi mở cửa, Yên nhi rất ngạc nhiên nhìn cha hỏi: " Ba, sao ba lại ở ttrong phòng chị?"

Mới sáng sớm cha đã ở trong phòng chị gái, hơn nữa còn mặc áo ngủ, có chút không thể tưởng tượng!

Quách Thành lão luyện trầm tĩnh, trả lời Yến nhi: " À, là như thế này, chị gái con có câu hỏi toán học khó, cha giúp chị gái gái con giảng giải một chút."

Sau khi em gái vào phòng Quyên Nhi vì muốn phòng ngừa cô nghi ngờ nên đã ngồi vào bàn học, lúc này cũng thấy xấu hổ gật đầu nhìn em gái, giống như xác nhận đúng là cha đến giúp giải đề toán.

Yên nhi tuy rằng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng cô mới mười lăm tuổi cũng không rảnh lo lắng nhiều, cô nhìn cha nói: " Ba, trường con thu học phí học thêm, một trăm nguyên, vốn định tối qua về nhà hỏi cha, nhưng hôm qua con có nhiều bài tập quá không trở về được, sáng sớm nay mới đạp xe đạp về nhà, cha nhanh lấy cho con, con phải nhanh về trường tự học."

Quách Thành vừa nghe, vội vàng đồng ý: "À, được được, con chờ một lát, cha đi lấy cho con." Nói xong, Quách Thành quay về phòng mình, đi lấy tiền.

Yến nhi ngây người ở trong phòng chị gái một lúc. Nói thật, trong lòng Quyên Nhi rất lo lắng, tối hôm qua cô và cha giao hoan đến quên mình, trong phòng kín gió đầy mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠, người sáng suốt một chút là có thể nhận ra trong phòng từng xảy ra chuyện gì.

Quyên Nhi chột dạ, đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, đồng thời che dấu em gái nói: " Sáng sớm không khí trong lành, mở cửa sổ để không khí trong phòng thay đổi..."

Yến nhi ngồi trên giường chị gái, hai mắt to thành thật hỏi chị: " Chị, còn một tháng nữa thi vào trường đại học, chị chuẩn bị đến đâu rồi? Chị của bạn học em, năm nay cũng thi đại học, chị ấy bảo sẽ thi ở Thượng Hải...."

Quyên Nhi mỉm cười quay lại nhìn em gái, thân thiết nói: "Đến lúc đó mới tính, chị không yên lòng các em và cha, có lẽ học đại học trong tỉnh..."

"A, như thế thật tốt...." Yến nhi không biết nội tình đáp. Đột nhiên bàn tay cô trên giường chạm phải cái gì ướŧ áŧ trắng mịn, hét ầm lên: " Đây là cái gì vậy?"

Yến nhi rụt bàn tay như điện giật tránh né, Quyên Nhi vội vàng chạy tới nhìn, thì ra trên giường có vài chỗ ẩm ướt, có thể là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô chảy ra tối qua, cũng có thể là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba trong người cô chảy ra. Mặt Quyên Nhi đỏ bừng, lắp bắp nhìn em gái nói: "Có thể hôm qua chị ngủ mơ....đi tiểu són...."

Yến nhi nhìn chị gái kích động, mặt cô cũng đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn chị gái cười, không có tiếp tục truy hỏi.

Lúc này, Quách Thành từ trong phòng đi ra, đưa cho Yến nhi hai trăm nguyên.

Yến nhi nhìn cha nói: "Ba, chỉ cần một trăm là đủ rồi."

Quách Thành khoan dung cười: "Cầm đi, bình thường con nhiều bài tập ở trường, trọ trong trường cha không chăm sóc được, con tự mua đồ ăn mình thích nhé."

Yến nhi vui vẻ: "Cảm ơn ba." Đồng thời quay đầu nhìn chị gái nói: "Ba, chị. Em phải đi rồi, cuối tuần gặp lại."

Quách Thành thân mật sờ đầu con gái, cười nói: "Đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Nhìn Yến nhi vui vẻ đi ra cửa, rời đi, cha con Quách Thành nhìn nhau, thở phào một cái, trong lòng đều thở dài: Thật là nguy hiểm!

Kỳ thật từ giờ trở đi Yến nhi đã hoài nghi, nhưng dù sao cô còn quá nhỏ, không trải qua tính sự nên vẫn chưa biết rõ ràng.