Chương 4

Sau khi thành niên cô cũng chỉ cao tới một mét sáu mươi hai, ở phương bắc thì đã được coi như là một cô nhóc thấp bé. Hiện giờ cô cũng chỉ là một cô bé học lớp năm tiểu học, thậm chí cô còn là một cô nhóc con có cánh tay và đôi chân không được nẩy nở.

Ga tàu hoả nơi mẹ cô làm việc còn cách rất xa trường tiểu học của cô, cô cũng chỉ là một cô nhóc đang học lớp năm, mười một tuổi cho nên lúc này cô hẳn nên đi tới “bàn ăn nhỏ” vào giờ nghỉ trưa ăn cơm. Nếu như cô chạy tới ga tàu hoả tìm mẹ… chỉ sợ sẽ trực tiếp làm kinh động đến trường học. Chuyến đi giữa bàn ăn nhỏ và mẹ sẽ diễn biến thành một sự cố khiến cho mọi người đều hãi hùng khϊếp vía.

Thư Nghi bị một cô bạn có vóc dáng cao lớn không biết tên học cùng trong lớp lôi kéo cánh tay sải bước đi tới hướng cổng trường. Hoặc là nên nói cô bạn có vóc dáng cao lớn đang sải bước đi trên đường còn Thư Nghi thì đang đi hai bước chạy hai bước mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp được tốc độ của cô bạn bên cạnh. Thư Nghi hâm mộ mà nhìn về phía đôi chân dài của cô bạn phía bên, trực giác của cô ước tính rằng cô bạn này cũng phải cao trên một mét sáu mươi lăm, nếu như vậy chờ tới sau khi cô bạn này hoàn toàn dạy thì có thể sẽ cao hơn một mét bảy!

Thư Nghi còn chưa bước ra khỏi cửa trường học thì đã liếc mắt nhìn thấy lá cờ đỏ được giương cao bên ngoài trường học, trên lá cờ màu đỏ được in những ký tự màu vàng dễ thấy – Vui vẻ trưởng thành cùng bàn ăn nhỏ.

Thư Nghi: …

Ngay khi Thư Nghi và cô bạn tới đây không lâu thì có một vài “giáo viên” bàn ăn nhỏ đang bắt đầu điểm danh. Sau khi xác định rằng học sinh đều đã đến đầy đủ thì mới để mấy đứa nhỏ kéo tay nhau đi băng qua đường cái. Còn có cả vài dì đứng ở phía hai bên trái phải của học sinh để bảo vệ các bạn học sinh bên trong.

Sau khi đi bộ khoảng tầm sáu bảy phút thì Thư Nghi mới được đi tới cửa của một khu nhà trẻ. Vừa rồi lúc đi trên đường cái cô lại nhớ lại, hồi học tiểu học từ năm lớp một đến năm lớp sáu thì cơm trưa mỗi ngày của cô đều là ăn ở bàn ăn nhỏ này. Có ngày mẹ cô làm việc ca ngày thì cơm chiều của cô cũng là ăn ở bàn ăn nhỏ này vì phải tới tám rưỡi tối thì mẹ cô mới có thể tan làm về nhà được.