Chương 6: Đường Tiểu Thảo bốn tuổi

"Anh Dương, tôi là Tương Lan, vậy mà đã gần hai năm không gặp mặt rồi ha?"

Bây giờ người phụ nữ đó mới hai mươi mốt tuổi, được tung hô là người xinh đẹp nhất mười dặm quanh làng. Người đó đứng trước cổng trường, từ chỗ Đường Lập Hạ ngẩng đầu lên cũng thấy được người đó đang cười nói vui vẻ.

Tờ giấy dưới ngòi bút của Đường Lập Hạ vẫn bị ngòi bút sắc nhọn gạch lên, để lại vết bút xanh đen dữ tợn.

Người trước mắt, cái người phụ nữ tên Đường Tương Lan trước mắt này, trong hai mươi lăm năm cuộc sống của Đường Lập Hạ, đã dùng thân phận mẹ ruột, nắm toàn bộ cuộc sống sau khi trưởng thành của cô.

Mà đứa trẻ Đường Tương Lan dắt trong tay...

Đường Lập Hạ rũ mắt nhìn sang, trên khuôn mặt đó là đôi mắt to tròn, thanh tịnh sạch sẽ, hắc bạch vô minh.

Cô bé phát hiện cô nhìn lén, Đường Tiểu Thảo mới bốn tuổi không sợ người lạ chút nào, trái lại ngẩng gương mặt trắng noãn, nở một nụ cười rạng rỡ với cô.

Trong phúc chốc, ngón tay Đường Lập Hạ co rụt lại, sau đó dưới ánh mắt sáng lấp lánh, đang chăm chú nhìn cô của bạn nhỏ, cô gần như cụp mắt lại, gần như lãnh đạm rời mắt đi.

Tiếng hàn huyên náo nhiệt cũng đã kết thúc, Đường Tử Sâm báo danh cho con gái lớp 5 của anh ta xong thì khom lưng, ôm Đường Tiểu Thảo chưa cao bằng bàn học lên, đi đến trước mặt Đường Lập Hạ, quen thuộc đăng ký.

"Hai cô là giáo viên mới tới đúng không? Dạy lớp mấy thế?" Đường Tử Sâm hai mươi mấy cao lớn tuấn lãng, tính tình quảng giao phóng khoáng, đi đến đâu nơi đó không hề tẻ nhạt, lúc này liền bắt chuyện với hai giáo viên mới là Đường Lập Hạ và Chu Cẩm Ngư.

Chu Cẩm Ngư nói chuyện với người lạ hơi câu nệ, nhưng cô ấy nhận ra Đường Lập Hạ cúi thấp đầu, dường như đang tránh nói chuyện. Vì không để mất lòng khó xử nên cô ấy chỉ có thể kiên trì căng người ra, nói chuyện phiếm mấy câu với Đường Tử Sâm.

Hai người cứ vậy mà hàn huyên với trao đổi tên với nhau, Đường Lập Hạ cũng lễ phép giới thiệu tên mình.

Lúc nghe được tên cô, Đường Tử Sâm kinh ngạc nói: "Thì ra cô giáo Đường trùng họ với chúng tôi, nói không chừng năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà ấy. Sau này con chúng tôi đến học, hai cô thấy nên đánh cứ đánh, nên mắng cứ mắng nhé, nhà chúng tôi cực kỳ ủng hộ!"

Nói đến như này, Đường Lập Hạ cũng không còn yên tĩnh làm người ngoài cuộc nữa.

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt trẻ tuổi quen thuộc, khóe môi cong nhẹ lên, dịu dàng gật đầu: "Chúng tôi sẽ chăm lo từng em học sinh một."

Nói xong, cô thuận thế đổi một tờ phiếu báo danh mới, cúi đầu nhanh chóng điền thông tin của Đường Tiểu Thảo, sau đó báo Dương Quốc Hoa đã hoàn thành báo danh cơ bản rồi lập tức buông bút máy, đứng dậy.