Chương 23: Lớp phó học tập Đường Tiểu Thảo

Những đôi mắt đang nhìn Dương Vân càng lộ vẻ hâm mộ và sùng bái, còn có bạn nhỏ Đường Tiểu Thảo hơi thất vọng mím môi, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, vỗ tay khen ngợi cũng được cô nhìn thấy rõ ràng.

"Có lớp trưởng rồi, vậy lớp phó học tập do bạn Đường Tiểu Thảo đảm nhiệm nhé."

Đường Lập Hạ nhìn bạn nhỏ đã trợn tròn mắt, ấm áp nói: "Lớp phó học tập cũng là một vị trí quan trọng, Tiểu Thảo có thể làm tấm gương trong việc học tập không em?"

Đường Tiểu Thảo nhận được niềm vui bất ngờ, mặc dù không biết rốt cục lớp phó học tập là chức vị gì, nhưng khi nghe chị cô giáo hỏi như thế, cô bé vẫn nhanh chóng gật đầu.

"Em có thể ạ!" Bạn nhỏ siết chặt tay, trông vô cùng kiên định.

Tiếng vỗ tay rào rào lại vang lên trong lớp, Đường Lập Hạ hơi nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt Chu Cẩm Ngư không biết đứng ở cửa lớp từ lúc nào, sau đó thấy đối phương trốn trong góc chết, lén giơ ngón tay cái lên với cô.

Đáy mắt Đường Lập Hạ thoáng hiện lên ý cười. Cô gật đầu, bắt đầu hướng dẫn lũ nhóc làm quen số 1 đén 10.

Cô viết chữ bằng phấn khá đẹp, nét bút vô cùng vững, từng con số xuất hiện trên bảng đen. Các bạn nhỏ ngẩng đầu lên, thật sự nghe giảng, còn kéo dài giọng, non nớt đọc mấy số kia lên.

Chu Cẩm Ngư đứng ngoài lớp, mờ mịt nhìn cảnh này. Cô ấy khoanh tay trước ngực, nghĩ không ra tại sao cùng là bọn nhóc này, nhưng bầu không khí lúc bản thân đứng lớp với Đường Lập Hạ đứng lớp hoàn toàn khác nhau như vậy?

Nếu tiết trước tụi nhỏ cũng nghe lời như thế, bản thân còn phải uống cả cốc nước để nhuận họng sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy vẫn đứng đó quan sát nhịp học trong tiết của Đường Lập Hạ.

Bọn trẻ con này lần đầu làm học sinh, cô ấy cũng lần đầu làm giáo viên, thật ra đều cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành. Chu Cẩm Ngư hi vọng chính mình có thể trở thành giáo viên thật tốt, dạy những đứa trẻ ngây thơ này thật tốt.

Để tiết sau, cô ấy bớt thời gian đi học hỏi từ Đường Lập Hạ, trông Đường Lập Hạ có kinh nghiệm dạy học hơn cô ấy nhiều.

...

Tiết toán học đầu tiên của lớp một cũng không kết thúc thuận lợi như Chu Cẩm Ngư nghĩ, giữa chừng cũng có trẻ con không nhịn được tè ra quần, có trẻ con khóc nhè vì nhớ cha mẹ, còn có trẻ con lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn...

Loạn thành một đống, chỉ là được Đường Lập Hạ xử lý thỏa đáng.