Về phần cổ vẫn hơi đau...
Tiểu Thảo cọ lên vai chị cô giáo, nằm sấp lên vai cô, lẩm nhẩm cố ghi nhớ, lần sau nếu bị chị cô giáo bóp cổ lần nữa, nhất định phải nhắc nhở chị ấy phải nhẹ tay hơn chút~
Vì Tiểu Thảo thật sự rất sợ đau, đau một xíu cũng không nhịn được rơi nước mắt.
...
Lúc Chu Cẩm Ngư đối phó với lũ trẻ con trong phòng học xong đi ra tìm Đường Lập Hạ và Đường Tiểu Thảo, liền phát hiện Đường Lập Hạ đang ôm Đường Tiểu Thảo đứng ở dưới vách đá, đang thẫn thờ nhìn về nơi nào đó.
Chu Cẩm Ngư nhìn theo hướng mắt Đường Lập Hạ, nhưng đáng tiếc là cô ấy không rành nơi này, cũng không biết ánh mắt Đường Lập Hạ rốt cục đang nhìn về nhà ai.
"Lập Hạ, tớ tạm thời ổn định mấy nhóc trong kia rồi." Chu Cẩm Ngư nhanh chóng vào việc, chân thành nói: "Đây là lần đầu tớ làm giáo viên, tớ rất hi vọng có thể dạy bọn trẻ đủ tri thức vỡ lòng, để chúng có thể vững bước rời khỏi ngọn núi này."
"Cho nên Lập Hạ ơi, cho dù lí do cậu chọn đến nơi này để dạy là gì, tớ cũng hi vọng ít nhất cậu cũng có thể trở thành giáo viên phụ trách tụi trẻ này một cách thực thụ."
Chu Cẩm Ngư cũng không rõ rốt cục trên người Đường Lập Hạ có bí mật gì hay đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trong vài ngày bên nhau, cô ấy rõ ràng cảm nhận thấy Đường Lập Hạ và mình không giống nhau.
Mà sự khác biệt ấy, sau khi kết thúc ngày báo danh ấy, lúc Đường Lập Hạ chợt rời đi rồi lại nhanh chóng trở về, trở nên đặc biệt khác nhau.
Lúc này Chu Cẩm Ngư nói xong những lời này, ánh mắt nhìn thẳng lên người Đường Lập Hạ. Cô ấy cũng không che giấu tâm trạng mình lúc này: nghi ngờ, bất mãn, thất thỏm, thăm dò...
Những tâm trạng phức tạp này ngay lúc Đường Lập Hạ ngước mắt nhìn lên lại đều biến thành do dự và bất đắc dĩ.
Nói ra những lời như thế, cảm giác như mình sắp đánh mất một người bạn.
Nhưng cô ấy tới đây không phải để kết bạn.
Cô ấy tới để dạy học, là một giáo viên mới nhậm chức, cô ấy phải phụ trách từng học sinh của mình.
Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt hơi chần chừ của cô ấy lại kiên định lên, trừng trừng đối mặt với Đường Lập Hạ, đợi Đường Lập Hạ cho mình một câu trả lời rõ ràng.
Nhưng cô ấy không biết, lúc nghe cô ấy nói những lời này, suy nghĩ của Đường Lập Hạ đã hơi bay xa.
Giáo viên của mình hồi nhỏ... lại là một cô gái có hoài bão và lý tưởng đến vậy sao?
Cô không nhớ rõ, cho dù kiệt lực đào bới kí ức cũng không tìm được bất cứ mảnh vụn hồi ức nào liên quan tới Chu Cẩm Ngư.