Chương 14: Sợ không

Một lát sau, trong ánh mắt ngây thơ bất an của em, một bàn tay trắng trẻo chầm chậm đặt lên cái cổ non nớt nhỏ xíu của em.

Ngón tay dần dần dùng sức siết lại, sắc mặt Đường Tiểu Thảo cũng dần đỏ lên...

Đứa trẻ bị ép ngửa đầu ra sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cận kề cái chết, hít thở không thông, nước mắt chưa khô lại lần nữa trượt xuống từ đuôi mắt. Nhưng hành động giãy giụa lại không hề xảy ra như Đường Lập Hạ dự đoán.

Ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng không có.

Đứa trẻ mới vừa rồi còn to mồm khóc như thế, giờ lại yên lặng không rên tiếng nào trong cơn đau đớn của cái chết, dù em bị siết đến mức phải hé miệng hít thở.

Chỉ có hai bàn tay nhỏ vẫn gắt gao nắm chặt lấy ống tay áo Đường Lập Hạ, giống như níu lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất.

Đường Lập Hạ cũng không vì thế mà động lòng.

Cô thậm chí còn rảnh rỗi để nghĩ đến việc chết như này hay cắt cổ tay đau khổ hơn.

Lòng bàn tay Đường Lập Hạ ôm lấy làn da non mịn của trẻ con, cảm nhận được đứa trẻ trong ngực đang co quắp, ngạt thở trong đau đớn, sự lạnh lùng trong mắt cô càng rõ rệt hơn.

Mãi đến khi cô lơ đãng ngước mặt lên, va phải đôi mắt trong sáng, sạch sẽ như cũ dù đang đau đớn.

Bàn tay không ngừng dùng sức đột nhiên không thể khống chế dừng lại, khí lực cũng bất giác giảm nhẹ mấy phần. Đường Tiểu Thảo sắp chết cuối cùng cũng có thể hô hấp lại, nhưng không khí không ngừng chui vào khiến thân thể nhó nhắn trong ngực Đường Lập Hạ không ngừng run rẩy ho khan, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên vạt áo Đường Lập Hạ.

Đường Lập Hạ rũ mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Lập Hạ liều mạng hít thở, lại liều mạng ho khan.

Thấy Đường Tiểu Thảo hơi tỉnh lại, cô mới dùng ngữ khí bình thản kèm theo chút háo hứ không rõ: "Sợ không?"

Tay cô vẫn đặt trên cái cổ yếu ớt của Đường Tiểu Thảo, trên làn da mềm mịn của đứa trẻ, chỉ mới một lúc mà đã nổi lên một vết nhéo. có thể thấy ban nãy Đường Lập Hạ thật sự chưa từng mềm lòng.

Đường Lập Hạ hỏi xong thì bắt đứa trẻ ngẩng đầu trả lời câu hỏi của mình.

Cũng lần nữa nhìn vào đôi mắt sau khi được nước mắt gột rửa thêm một lần càng trong vắt, sạch sẽ hơn.

Đôi mắt đen nhánh, đơn thuần của trẻ con phản chiếu rõ ràng dáng vẻ lúc này của Đường Lập Hạ, cũng lộ rõ vẻ bất an và ngây ngô của Đường Tiểu Thảo lúc này ra ngoài.