Chương 5: Thiệu Lăng

Hai mẹ con vừa ra khỏi cửa, Lê Thư Hân liền thay đổi chủ ý. Nhà bọn họ cách bờ biển chừng nửa giờ đồng hồ đi xe trong thôn không có xe taxi người dân đều là nhảy xe buýt, đi xe này không an toàn, hiện giờ cô rất tiếc mệnh.

Bất quá cũng đã ra khỏi nhà vậy thì đơn giản là đến cửa Hội Ủy thôn nhìn thông báo một cái đi, không tận mắt nhìn thấy trong lòng vẫn bồn chồn không yên.

Tiểu béo được đi chơi, ngồi trong xe đẩy vui sướиɠ khoa tay múa chân. Lê Thư Hân cảm giác ánh mặt trời quá gắt ngồi xổm xuống kéo màn che nắng.

Vừa ngồi xổm xuống chợt nghe thấy tiếng còi ô tô phía sau, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng.

Người đàn ông nhìn qua cửa kính xe ô tô, mỉm cười: "Này cô bé, em có muốn đi nhờ xe không?"

Lê Thư Hân nhìn khuôn mặt trẻ mãi không già này, lúc này vẫn còn để tóc ngắn, vì phơi nắng ngoài biển nhiều nên da hơi ngăm đen nhưng mày kiếm mắt sáng, khí phách hăng hái.

Trên xe không phải ai khác mà chính là chồng cô, Thiệu Lăng.

Thiệu Lăng thấy cô không đáp nhướng mày nói: " Này, đang cùng em nói chuyện đó, sao không nói gì mà đứng ngốc ra vậy, còn chưa tỉnh ngủ à?" Nói xong còn tự mình cười: " Chẳng lẽ anh cưới phải một cô vợ ngốc rồi?"

Lê Thư Hân vi diệu nhìn hắn, có điểm nhớ không được khi nào thì hắn có bộ dạng mồm mép láu cá như vậy.

Cô cùng Thiệu Lăng là bạn học chung cấp ba, hai người yêu nhau lúc còn đi học, sau lại thuận lý thành chương mà kết hôn.

Bất quá đi theo những năm tháng thăng trầm của cuộc sống, cả hai sau khi chịu kí©h thí©ɧ, ban ngày lao đầu vào kiếm tiền, về đến nhà người đã kiệt sức chỉ muốn nghỉ ngơi không còn sức lực để duy trì tình cảm. Từng chút một vợ chồng đối mặt với nhau cũng không biết nói chuyện gì.

Cuối cùng tình cảm nhạt dần, có thể nói một câu tuyệt không dài dòng thành hai câu. Hóa ra bọn họ cũng có thời điểm như lúc này.

Lê Thư Hân lại ngẩn người làm Thiệu Lăng có chút lo lắng. Hắn đem xe đỗ ven đường rồi nhảy xuống. Hôm nay hắn mặc một thân áo dài, quần rằn ri, đi ủng nước, mùa này thì vừa nóng vừa bẩn nhưng thuận tiện cho việc nuôi hải sâm. Hắn mặc đã quen không cảm thấy gì nhưng thật ra Lê Thư Hân "đã lâu không thấy" nên có chút ngạc nhiên.

Thiệu Lăng nghi hoặc nhìn cô lẩm bẩm: " Sao lại nhìn anh như thế? Hôm nay trông em rất lạ, em không sao chứ?"

Lê Thư Hân không đáp, ngược lại hỏi: " Em mà là vợ ngốc, thì anh cưới em không phải càng ngốc hay sao?"



Thiệu Lăng cười nói: "Còn có thể cãi lại thì không có việc gì rồi"

Lê Thư Hân hỏi: "Anh trở về có việc gì thế?"

Hắn cười đắc ý không áp được vui sướиɠ nói:" Còn không phải là có thông báo di dời rồi sao, anh phải trở lại xem, dù có ở sao Hỏa anh cũng bay trở về chứ đừng nói là chỉ ở bờ biển." rồi đánh giá Lê Thư Hân, nói:" Việc di dời là một chuyện lớn, thảo nào mà kí©h thí©ɧ em ngơ ngơ ngác ngác".

Trong lòng hắn kết luận Lê Thư Hân ngơ ngẩn là vì chuyện này.

"Ai ya, ai ya" Thấy ba mẹ nói chuyện mãi không để ý đến mình, nhóc béo kêu lên một tiếng tạo cảm giác tồn tại, nó uốn éo khoa tay múa chân muốn ba ôm một cái.

Tuy rằng chỉ mới mấy tháng nhưng vẫn rất biết nịnh ba. Cu cậu dang cánh tay ra như đôi cánh nhỏ, cái mông thì uốn éo điên cuồng.

Thiệu Lăng cúi người xuống định ôm con. Lê Thư Hân thấy quần áo hắn lấm lem đang định ngăn lại, chỉ thấy Thiệu Lăng chuẩn bị ôm con lên lại đột nhiên thu tay cười nói:" Đùa thôi!"

Lê Thư Hân:"....."

Nhóc con bị ba ba nắn bóp, cánh tay nhỏ giương lên nhe răng múa vuốt chơi đùa với ba.

Thiệu Lăng cười ha ha quay ra bảo vợ:" Em xem trông con có giống con ếch nhỏ không?"

Lê Thư Hân chân thành cảm khái:" Anh thật là xấu xa."

Thiệu Lăng tựa tiếu phi tiếu nhìn cô nói:" Vợ à, em nói thế là không phúc hậu. Rõ ràng là em không muốn anh ôm con, anh làm theo ý em mà em còn nói anh xấu. Nào có ai giống như em?"

Lê Thư Hân:" Không phải bây giờ anh gặp được rồi sao?"

Thiệu Lăng không ngờ Lê Thư Hân sẽ nói như vậy, lập tức ngây người. Có thể nói đùa thì tâm tình hôm nay hẳn là không tồi.