Chương 43: Vào Làng 1

Mặc dù chỉ có ba ngày nghỉ phép, nhưng kỳ nghỉ tốt đẹp như vậy hiện tại liền không có, thật khiến cho người nghe thương tâm rơi lệ, quá thảm. Hắn ta vốn đang nghĩ tranh thủ nghỉ lễ ba ngày về giúp bố mẹ xây một ngôi biệt thự nhỏ.

Bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không cần làm.

Hắn ta liếc Thiệu Lăng, nói: “Anh thật là biết gây rắc rối cho tôi.”

Lời này nói như vậy, Thiệu Lăng liền phải kêu oan.

Hắn nói: “Tại sao lại là tôi gây rắc rối? Rõ ràng là người thôn Thang Khẩu thấy lợi quên nghĩa, phát rồ, muốn tiền hơn là tính mạng. Sao lại trách lên người tôi? Tôi cũng là người bị hại.”

Thiệu Kiệt: “Ồ tôi đi đây, sao trời mưa rồi?”

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nước miếng của tiểu gia hỏa chảy hết xuống dưới, Thiệu Kiệt: “……”

Hắn ta chân thành nói: “Thiệu Lăng, tôi sai rồi, tôi sẽ không nói nữa, nhưng là anh cũng không thể kêu bé con nhà anh nhổ nước miếng vào mặt tôi được! Đi đi, đem đứa trẻ nghịch ngợm này ôm xa tôi một chút.”

Hắn ta ghét bỏ nói: “Đúng là con trai không dễ thương bằng con gái, con gái tôi, một chút cũng không giống như thằng nhóc bướng bỉnh này, mỗi ngày tôi đi làm về sẽ lấy dép trong nhà cho tôi đi.”

Thiệu Lăng nhàn nhạt: "Con gái anh không phải đã bảy tuổi rồi sao ???"

Bé con nhà hắn mới được tám tháng.



Khoảng cách này làm sao mà so sánh?

Thiệu Kiệt nói bằng giọng đúng lý hợp tình: "Hồi nhỏ con gái tôi cũng rất ngoan".

Thiệu Lăng: “Con trai tôi cũng rất ngoan.”

Thiệu Kiệt nhìn Thiệu Lăng bằng ánh mắt lên án, cảm thấy người này thật là trợn mắt nói dối, hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm như hai còn gà chọi, anh trừng tôi, tôi trừng lại anh.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm chói tai vang lên: “Thiệu Kiệt, là Thiệu Kiệt đúng không?”

Thiệu Lăng liếc mắt vừa thấy người tới, ừm, chính là bà Hồ - kẻ quậy phá số một trong thôn, hắn dứt khoát nói: “Tôi đi trước đây, anh tự cầu nhiều phúc đi.”

Thiệu Kiệt: “Fuck!”

Tuy rằng Thiệu Kiệt và Thiệu Lăng hơn kém nhau mười mấy tuổi, nhưng bà Hồ là bóng ma thời thơ ấu của cả hai anh em.

Thật ra cũng không phải bà Hồ làm gì bọn họ, mà là bọn họ đều lớn lên trong thôn, từ nhỏ liền chứng kiến bà Hồ càn quấy. Cho dù bà ta không làm gì, nhìn nhiều hơn một cái cũng thấy khó chịu.

Thiệu Lăng quyết đoán xách theo nhóc con nhà hắn, trực tiếp tránh xa.

Không đi bao xa hắn quay đầu lại nhìn, thì thấy quả nhiên bà Hồ đang quấn lấy Thiệu Kiệt, không biết đang hỏi cái gì.

Hắn cười một tiếng, yên lặng rơi nước mắt đồng tình cho Thiệu Kiệt.



Tiểu mập mạp a ô chỉ vào Thiệu Kiệt và bà Hồ ở đằng xa, Thiệu Lăng nói: “Bảo bảo ngoan, chúng ta không đi xem náo nhiệt. Chúng ta về nhà, con đoán xem mẹ con làm món gì ngon cho chúng ta?”

Cơm…….Vừa nghe thấy từ này, tiểu mập mạp bắt đầu bập bẹ.

"Con mèo nhỏ tham lam!"

Thiệu Lăng đi vào cửa hàng bán trái cây trong thôn, xách một quả sầu riêng về nhà.

Trên thực tế, sầu riêng là loại trái cây tương đối đắt tiền, và các cửa hàng bán trái cây trong thôn của họ thường không bán chúng. Bây giờ thì tốt rồi, tiền phá bỏ và di dời còn chưa tới tay, mọi người đã bắt đầu tiêu sài phung phí hơn.

Không nói đâu xa, mấy nhà có cửa hàng trong thôn sinh ý đều rất tốt.

Thiệu Lăng mua sầu riêng về nhà, tiểu mập mạp dùng tay thử thì biết rằng tay mình sẽ bị châm chích, lông mày nhíu lại , có vẻ không hiểu tại sao ba ba lại muốn lấy cái này.

Nhóc con không thích!

Tiểu gia hỏa không thích, nhưng mẹ của thằng bé thì lại rất thích.

Lê Thư Hân đang nấu bữa trưa, nhìn thấy Thiệu Lăng mang theo sầu riêng về, cô vui vẻ nói: "Anh mua ở đâu vậy?"

Nói xong tự vỗ đầu mình, nói: “Em thật hồ đồ, trong thôn có bán.”