Chương 42: Có Thuê Nhà Không? 3

Ngay sau đó hỏi: “Con đổi ý rồi à?”

Trán Lê Thư Hân một đường hắc tuyến chảy dài, nói: “ Không! Con chỉ muốn nói, gần đây con rất bận, không có thời gian để quay về. Chờ con xong việc này sẽ về."

Lương Xuân Ngọc: “ Ôi dào, có về hay không cũng không quan trọng, không có người nhớ con. Không thuê phòng thì cúp máy đi."

Lê Thư Hân: “……Được.”

Cô cúp điện thoại, không cần trầm mặc, tiếp tục nên làm gì thì làm nấy!

Ai mà không hiểu rõ nhau. Dù sao đời này, cô kiên quyết sẽ không đem tiểu bảo bảo đưa qua đó nữa.

Mà lúc này, tiểu mập mạp đang ngồi ở trên vai ba ba, cười xì xì, gần đây nó mọc răng, nước dãi đặc biệt nhiều. Thiệu Lăng kiệu tiểu gia hỏa, nói: “Nước miếng của con không được rớt rớt lên đầu ba, bằng không ba đánh mông nhỏ của con.”

Nhóc con nào biết cái gì, tay nhỏ túm lấy tóc của ba, a ô a ô.

Thiệu Lăng phát vào mông nhỏ của nó: “Sớm muộn gì cha cũng bị con kéo tóc đến hói đầu!”

“A ngô bá oa oa!”

“Đi, chúng ta đi mua một trái sầu riêng về nhà, mẹ con thích ăn.”

Thiệu Lăng và Lê Thư Hân đều có thói quen này, cũng mặc kệ con trai chỉ là một em bé, một chút cũng nghe không hiểu, nhưng lại có thể ông nói gà bà nói vịt cực kì trôi chảy.

“Sầu riêng ăn luôn, thịt sầu riêng nấu gà! Không tồi!”



“A ô!”

“Đúng vậy, không tồi!”

“Bíp bíp bíp.” Tiếng kèn ô tô vang lên, Thiệu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy là xe cảnh sát, Xe dừng ở bên người hắn, trong xe Thiệu Kiệt ngó đầu ra: “A Lăng, anh lag một đại nam tử, mang con trai làm cái gì.”

Thiệu Lăng còn chưa đáp lời, thằng nhỏ đã hướng về phía Thiệu Kiệt, hai tay quẫy loạn xạ, thân mình nhào về phía trước, ê a nói chuyện, giống như đang cãi lại.

Thiệu Kiệt kinh ngạc: “Trời ạ, tôi nói nó có thể nghe hiểu sao?”

Thiệu Lăng một lời khó nói hết nhìn sang Thiệu Kiệt, nói: “Anh nói lời này có thấy đáng tin không?”

Thiệu Kiệt mặt mày xấu hổ.

Vẫn là người cha này hiểu rõ con trai nhà mình, Thiệu Lăng nói: “Nó muốn vào xe của anh chơi!”

Thiệu Kiệt: “……”

Rất nhanh, Thiệu Lăng lại hỏi: “Sao anh trở về lúc này? Nghỉ lễ mồng 1 tháng 5?”

Thiệu Kiệt: “Nghỉ cái gì mà nghỉ, công an chúng tôi phối hợp với tổ công tác di dời trong thôn để giữ gìn trật tự trị an, 1-5 đều phải tăng ca.” Sau đó ngước nhìn Thiệu Lăng, sâu kín nói: “Đều do anh ban tặng!”

Thiệu Lăng:???



Thiệu Lăng cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan hơn.

Hắn không khách khí dựa vào thân xe, tiểu mập mạp nắm lấy cơ hội, vui vẻ nghiêng thân mình tròn trịa của mình hướng về phía xe liên tục vỗ lên thân xe.

Thiệu Kiệt: “……”

Tại sao lại có cảm giác như có người đánh trống bên tai?

Hắn ta yên lặng nhìn về phía Thiệu Lăng, người này còn không tự giác ôm đứa nhỏ ra xa một chút, Thiệu Kiệt lại lần nữa không nói lên lời.

Tuy nhiên, hắn ta cũng không nói gì, ngược lại nói: "Như thế nào không phải do anh?"

Hắn ta nói: “Thật đúng là bởi vì anh.”

Thiệu Lăng nhướng mày: “Hả?”

Thiệu Kiệt: “Ban tổ chức di dời ban đầu dự kiến sẽ bắt đầu sau ngày 1-5, chẳng qua, tối hôm qua chỗ anh không phải thiếu chút nữa xảy ra chuyện? Bên kia cũng sợ đêm dài lắm mộng xảy ra chuyện lớn gì, cho nên 1-5 không nghỉ. Lãnh đạo hủy bỏ kỳ nghỉ 1-5 của mọi người, sắp xếp mọi người trước tiên tiến vào thôn chúng ta, bắt đầu đăng ký di dời.”

Thiệu Lăng nghe vậy, bật cười nói: “Bắt đầu sớm một chút cũng tốt, chuyển sớm thì có tiền sớm. Ai không phải, chuyện này thì có quan hệ gì đến anh? Không phải anh ở bên cảnh sát sao? Chuyển chỗ làm à?”

Thiệu Kiệt lại nói: “Còn không phải bởi vì anh?”

Thiệu Lăng còn tưởng nghe nhầm, nói: “Thế nào lại là bởi vì tôi?”

Thiệu Kiệt: “Vẫn là hậu quả của chuyện tối hôm qua. Mấy người ban di dời cũng sợ gặp phải người vì tiền mà bất chấp tất cả. Lần này, liền an bài đồn cảnh sát chúng ta phối hợp với đồn cảnh sát Nam thành thực hiện công tác di dời.”