Bà Hồ mắt thấy không ai để ý đến mình, vừa kêu khóc vừa bò đến trước mặt Lê Thư Hân, từ xa nhìn lại, trông như một đầu quỷ già bò từ hòm gỗ ra, khóc kêu: "Mày không thể đi, mày phải nói rõ ràng cho tao, mày nói ai là trộm!”
Lê Thư Hân nhìn hành động này của bà ta, da đầu tê dại, không chút khách khí nói: “Trong lòng bà không phải thừa biết rồi sao?”
Nói xong, nghênh ngang mà đi.
Ai thèm quản bà ta!
Lê Thư Hân rời Ủy ban, Tô Tuyết Liên cũng đi theo.
Cô ấy cảm thấy có lỗi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, làm cho cô thêm phiền toái.”
Lê Thư Hân không thèm để ý xua tay, nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, cũng không cần để ở trong lòng.”
Cô không để ý, Tô Tuyết Liên càng thêm xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: “Mấy ngày này tôi đều ở trong thôn, nếu có chuyện gì cần người, cô tới gọi tôi một tiếng, tôi giúp cô. Dù sao tôi cũng không có việc gì làm.”
Lê Thư Hân có tâm muốn qua lại, cũng không khách khí, đáp: “Được.”
Nghĩ một lát, cười nói: “Từ lúc trở về chắc là cô rất bận đúng không?”
Nói đến chuyện này, Tô Tuyết Liên bất đắc dĩ cười khổ một cái, nói: “Cả đêm hôm qua tôi không được chợp mắt chút nào."
Người này người nọ lui tới, mỗi người đều có một ý tưởng.
Nói thật, lần này trở về đã làm thay đổi nhận thức của Tô Tuyết Liên, vốn cô biết người trong thôn đối với nhau không khách khí giống như mặt ngoài. Nhưng không nghĩ rằng, bọn họ không chỉ là đối với người ngoài không khách khí, đối với người trong nhà càng là tính toán nhiều hơn.
Bởi vì Tô Tuyết Liên học luật, lại có tấm gương lúc trước chỉ điểm cho ông bà Thiệu.
Vì vậy lần này cô ấy trở về, người tìm tới xin lời khuyên thật ra không ít. Từng người một tới hỏi, thực sự đánh sâu vào tam quan của Tô Tuyết Liên.
Cô tuy rằng học luật, nhưng vẫn còn đang học, còn chưa được tính là đi làm. Hơn nữa những người này đều là người cô ấy đã quen biết từ nhỏ, cô ấy thực sự không biết những người này sau lưng có bao nhiêu toan tính.
Hơn nữa những tính toán này, tất cả đều nhắm vào người nhà của mình.
Di dời!
Cũng không phải chuyện với người khác, tất cả đều là chuyện nhà mình.
Nghĩ đến đây lại cảm thấy đau đầu, cô ấy tất nhiên sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của gia đình người khác, nhưng cũng thật là mệt mỏi.
“Cô nếu có việc cần, nhất định phải gọi tôi. Tôi tình nguyện làm chút việc thể lực.”
Lê Thư Hân bật cười, tuy rằng Tô Tuyết Liên cái gì cũng chưa nói, nhưng Lê Thư Hân vẫn hiểu được, cô đồng tình vỗ lên vai Tô Tuyết Liên, nói: “Lúc này chỉ mới bắt đầu, còn chưa đâu vào đâu. Về sau cô sẽ chứng kiến được càng nhiều thứ.”
Nhìn thấy cô như vậy, Tô Tuyết Liên bật cười nói: "Cô xem ra rất hiểu những chuyện như này. Tôi lớn lên ở đây cũng không dám nói đã biết rõ ai, cô đừng ..."
"Em hai."
Tô Tuyết Liên đang nói chuyện thì nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại, vừa thấy người gọi thì mím môi: "Chị cả?"
Người gọi không ai khác chính là chị họ Tô Tuyết Liên tên là Tô Tuyết Kiều, cô ta cũng đúng vừa hay là nàng dâu càn quấy trong miệng bà Hồ kia. Cô ta nghi hoặc nhìn Tô Tuyết Liên và Lê Thư Hân, như thể tự hỏi làm sao hai người họ có thể ở cùng một chỗ.
Sau đó nhanh chóng ngập ngừng hỏi "A Hân, cô cũng tìm Tuyết Liên nhà tôi hỏi chuyện à?"
Lê Thư Hân cười nói: “Tôi thì có cái gì cần hỏi.”
Ngay khi cô nói ra lời này, ánh mắt ghen tị của Tô Tuyết Kiều xẹt qua, quả nhiên Lê Thư Hân là người thoải mái nhất trong thôn. Lợi ích của việc di dời lần này là thật ngay trước mắt, ngay cả cha mẹ chồng cũng không thể bắt buộc cô ấy. Đâu giống như cô ta, mệnh khổ không chịu được.
Cô ta thở dài, nói bằng giọng vừa ủy khuất vừa ai oán: “Cuộc sống của cô thật tốt.”
Còn muốn nói thêm, Tô Tuyết Liên sợ cô ta nói thêm cái gì không dễ nghe, vội bắt lấy cánh tay của cô ta, nói: “Chị cả, chị tìm em có việc đúng không? Chúng ta trở về nói.”
Quay đầu chào tạm biệt: "A Hân, chúng tôi đi trước."