Chương 30: Ai Cũng Là Diễn Viên Trên Sân Khấu 3

Chú Hải nghe vậy gật đầu tán thành: "Nhìn xem, vẫn là vợ của A Lăng nhà chúng ta hiểu chuyện."

Bà Hồ không vui bĩu môi, sau đó cười xấu xa nói: "Có gì ghê gớm đâu, còn không phải là nhặt nam nhân mà người khác vứt đi thôi à."

Lê Thư Hân thu hồi tươi cười, nhìn về phía bà ta, nói: “Muốn hay không muốn, liên quan gì đến bà? Có tâm tư ở đây bịa đặt chuyện nhà người khác, không bằng quản giáo tốt chuyện nhà mình trước đi.”

“Ý cô là gì!” Bà Hồ đột nhiên nhíu mày.

Lê Thư Hân không quan tâm nói: “Có nghĩa là bà hãy quản tốt tên trộm nhỏ nhà mình đi, đừng có bận tâm đến việc của người khác."

"Tiểu tiện nhân, mày nói ai là ăn trộm, mày . . ." Bà Hồ lập tức vọt lên, nhưng mà còn chưa đυ.ng tới Lê Thư Hân, Tô Tuyết Liên đã chắn phía trước, bên kia bà ta cũng bị chú Hải kéo cổ áo, dùng sức một chút đẩy mạnh bà ta về sau.

Chú Hải chống nạnh: “Bà bắt nạt ai đấy! Có phải bà cho rằng người nhà chúng tôi dễ khi dễ đúng không?”

Bà ta ngồi phệt xuống đất, không dám giương nanh múa vuốt nữa, lớn giọng gào thét: “Cha nó ơi, con ơi, xuống mà nhìn xem một người lại một người đến ăn hϊếp trên đầu bà già này, các ngươi mau đến mang những đứa táng tận lương tâm này đi đi!"

Lê Thư Hân đứng nhìn bà ta “Biểu diễn” đến khàn cả giọng, không có chút nào ngoài ý muốn, thậm chí không cảm thấy tức giận.

Chấp nhặt với loại người này chỉ khiến bản thân sinh khí, như vậy thì không có gì tốt.

Bà Hồ kỳ thật không phải họ Hồ, chồng bà ta họ Hồ, mọi người kể rằng từ khi lấy chồng, bà ta chỉ cho phép mọi người gọi mình là bà Hồ. Nói là nếu đã gả đến đây thì lúc sống là người nhà họ Hồ, chết là ma họ Hồ, không quan hệ gì với nhà mẹ đẻ nữa, ngay cả họ của mình cũng bỏ.

Bà ta thời trẻ chết chồng, trung niên để tang con trai, hiện giờ chỉ còn duy nhất một đứa cháu đích tôn, cưng chiều vô biên.

Thằng nhóc con mới mười mấy tuổi, đã đi ăn trộm bất khả chiến bại trong thôn.

Lê Thư Hân nói mấy lời này không hề cảm thấy có lỗi, hồi trước ngày thứ ba sau khi kết hôn, vợ chồng cô về nhà mẹ đẻ lại mặt. Ngày đó, một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã dám thừa dịp trong nhà không có người, cạy cửa sổ vào nhà để ăn trộm tiền mừng đám cưới. Lúc sau, bị ông bà nội Thiệu Lăng bắt được, đánh cho một trận.



Sau đó, bà nội của nó là bà Hồ còn đến cửa nháo một trận.

Nháo đến mức Thiệu Lăng trở về thiếu chút nữa đánh bà ta, có lẽ là Thiệu Lăng quá hung dữ, từ đó về sau tiểu tử này không dám đến nhà bọn họ “ ghé thăm” nữa. Nhưng trong thôn không ít gia đình đều bị nó “ ghé thăm” qua.

Tóm lại tiếng xấu lan xa.

Lê Thư Hân cũng không khách khí, cô trọng sinh một lần, không phải là để trở về nén giận một lần nữa.

Lê Thư Hân hoàn toàn không muốn đứng đây xem bà ta tiếp tục biểu diễn tiết mục cậy già lên mặt nữa, cô căn bản không thèm để ý tới bà ta khóc nháo, còn muốn hù dọa ai đây.

Cô lui về phía sau một bước, mỉm cười nhìn về phía trưởng thôn nói: “Trưởng thôn, ý cháu và Thiệu Lăng là, ông bà nội Thiệu Lăng, chúng cháu khẳng định muốn hậu táng. Còn các cụ đồng lứa làm thế nào chúng cháu đều nghe bác cả. Còn về những thứ khác nhà chúng cháu không có ý kiến gì. Nhà cháu cũng không giống nhà người khác nhiều người, nhà cháu chỉ có ba người thôi.”

Cô cúi đầu xoa đầu tiểu béo, nói: “Trong nhà bận rộn, không lo liệu hết việc được…… Với lại, thằng bé nhà cháu còn nhỏ, xem mấy chuyện này có thể bị dọa đến, không tốt lắm. Cháu xin phép đưa con về trước"

Chúng trưởng bối nhìn về phía nhóc con đang mở to hai mắt xem náo nhiệt, miệng phun bong bóng, cánh tay nhỏ vẫy vẫy. Thầm nghĩ trong lòng, thằng bé con nhà ngươi, không thấy có chỗ nào là bị dọa cả.

Nhưng mà trưởng thôn cũng là bị những người này nháo đến sọ não đều đau, vội vàng nói: “Được rồi, tình huống nhà cháu ta hiểu được. Nếu các cháu đã quyết định rồi, ta cũng không nói nhiều. Chờ Thiệu Lăng trở về, kêu hắn tới ký tên.”

Ông ta tạm dừng một chút, hỏi: “Các cháu tự tìm người hay là……”

Lê Thư Hân: “Cứ dùng luôn nhà mà trong thôn dự định đi.”

Trưởng thôn lập tức mặt mày hớn hở: “Được!”

Nếu ai cũng giống như hai vợ chồng nhà này, thì thật là bớt việc.