Chú Hải không quan tâm trưởng thôn có tức giận hay không, có đắc tội với thôn trưởng cũng không quan trọng, không dùng nhiều tiền là được!
Ông ấy nói tiếp: "Vậy cứ bàn chuyện thuê xe đi, sao lại tốn tiền thế này, sao lại phải tìm người phục vụ tang lễ? Chẳng lẽ chúng ta không nhờ hậu bối trong làng giúp được sao?"
Người lên tiếng trước đó nói: "Lão Hải, tìm người đi, đừng tìm ta, ta khẳng định không đủ sức kéo hủ tro cốt được."
Mấy lão đầu này vẫn là tương đối mê tín, cũng không muốn dính tới chuyện “Đen đủi” này. Loại chuyên đưa tang này xe con là tuyệt đối sẽ tránh. Ngay cả xe ba bánh bên đường cũng cự tuyệt.
“Trả ngươi hai trăm, ngươi còn không chịu đi một chuyến?”
“Không đi. Vấn đề không phải là tiền ít hay nhiều.”
Trưởng thôn cạn lời: “Hai trăm? Ông thuê cái xe ba bánh đi từ đây lên nghĩa trang thì tiền xe cũng không đủ chứ đừng nói cả đi cả về.”
Thôn bọn họ thuê xe đi nghĩa trang, không có năm trăm căn bản không đủ.
Càng không nói còn ôm hũ tro cốt.
Loại chuyện này xe taxi là tuyệt đối sẽ không đi.
Lão Hải ngoan cố: “Không đồng ý? Hai trăm không đủ vậy ba trăm đủ rồi! Không đồng ý đi chúng ta đổi người khác! Tôi không tin, nâng giá tiền mà không có ai chịu đi. Ba trăm đồng tiền, khẳng định có người nguyện ý chạy một chuyến!”
Trưởng thôn nhàn nhạt nói: “Cho nên nửa đêm ông ôm hũ tro cốt đứng ở ven đường chờ xe?”
Lê Thư Hân nhịn không được, thiếu chút nữa liền phun!
Còn không đúng vậy sao?
Phong tục ở đây là dời mộ phải vào lúc trời còn chưa sáng, không đợi đến khi mặt trời mọc.
Huống chi thời gian này mặt trời mọc sớm, đại khái là một hai giờ sáng, chậm nhất là ba giờ sáng phải dời xong rồi.
Nửa đêm nửa hôm, tối đen như mực một, một ông lão ôm một cái hũ đựng tro cốt đứng ở ven đường chờ xe taxi…… Lê Thư Hân nghĩ một chút đã cảm thấy tình huống này có chút đáng sợ! Cô nghẹn cười, yên lặng nhìn về phía chú Hải.
Chú Hải thực bình tĩnh: “Thì sao? Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa!”
Ông ấy lại nói: " Còn có hủ tro cốt này, làm gì phải đổi một hộp khác? Tiền này tiêu làm gì?"
"Có vài người đã chết nhiều năm trước rồi. Lúc trước chúng ta sử dụng gỗ lớn, nên không khiêng đi được. Đổi một cái mới có gì không đúng?" Trưởng thôn cảm thấy chính mình còn ủy khuất đấy, mặc dù ông ta tính toán qua việc này kiếm chút tiền nhưng cũng là tránh xung đột cho người trong thôn, nói tóm lại là mọi người đều tốt.
Chú Hải: “Chỉ là một cái hộp mà thôi, có cái gì khó khăn? Tự mình không đóng được một cái sao?”
Trưởng thôn nghẹn họng, hít sâu vài hơi.
Một bên bà Hồ đảo tròng mắt, vội vàng nói: “Ai, lão Hải, ông đã làm hộp mới thì đưa đến nhà tôi một cái, như vậy thì giúp nhà ta bớt đi không ít việc. Khi nào ông làm xong đưa đến nhà tôi là được.”
Bà ta đánh bàn tính kêu lách cách, muốn chiếm tiện nghi, nhưng chú Hải cũng không phải người mà người bình thường có thể lợi dụng, ông ấy không tức giận mà hỏi thẳng: "Bà trả bao nhiêu?"
Bà Hồ sững sờ một lúc, sau đó lập tức rú lên: “Ông trời ơi, lão Hải, ông là cái đồ vô lương tâm. Nhà ta cô nhi quả phụ cũng muốn chiếm tiện nghi, ông trời ơi, ông đối với ta thật bất công. Chồng tôi chết rồi, con trai cũng không còn, không có ai giúp đỡ, vẫn có kẻ muốn lợi dụng chúng tôi, thật là táng tận lương tâm."
Chú Hải: "Bà đưa tiền thì tôi giúp bà đào mồ cũng được, còn không đưa tiền thì đến cái lông cũng không có".
Bà Hồ còn muốn gào, lão Lý đứng một bên nói một câu thật tình: “Nếu bà có thể nhổ được một sợi lông trên người lão Hải xuống, tôi cũng bội phục, kêu bà một tiếng chị Hai. Không tin bà đi hỏi vợ Thiệu Lăng, bọn họ đều là thân thích, đã chiếm được chút tiện nghi nào của ông ấy chưa?”
Lê Thư Hân đang đứng xem náo nhiệt đến vui vẻ, thình lình bị nhắc tới.
Tất cả mọi người động tác nhất trí nhìn về phía cô, Lê Thư Hân nhướng mày, mỉm cười nói: “Cháu không chiếm tiện nghi gì của dượng Hai……” Mắt thấy mọi người chuẩn bị lên tiếng, cô tiếp tục nói: “Nhưng là dượng ấy cũng không lợi dụng chúng cháu, người với người lui tới, không thể lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người khác. Luôn nghĩ lợi dụng, ai sẽ còn nguyện ý cùng ngươi lui tới nữa.”