Chương 21: Tiền Ơi Là Tiền! 1

Lê Thư Hân nhớ ra cô ấy là ai.

Chị dâu Tú Thường là vợ của anh hai Chu, hai người kết hôn đã hơn mười năm, tình cảm không tốt lắm. Nghe nói, anh hai Chu từng có một mối tình đầu khi còn trẻ, hai người họ yêu nhau say đắm nhưng bởi vì nhà anh hai Chu rất nghèo nên bọn họ không đến được với nhau.

Sau đó, gia đình của anh Chu làm chủ để anh ta kết hôn với chị dâu Tú Thường. Tình cảm vợ chồng tuy bình thường, có gập ghềnh, lúc lên lúc xuống nhưng cả hai vợ chồng đều là người siêng năng, cuộc sống vẫn rất ổn. Chẳng qua theo lần phá bỏ và di dời này, loại “Ổn định” này nhất định bị đánh vỡ.

Anh hai Chu còn chưa cầm được tiền đã quay đầu cùng mối tình đầu nối lại tình xưa.

Không chỉ nối lại tình xưa mà còn muốn đuổi chị dâu Tú Thường ra khỏi nhà. Chị Tú Thường là một người phụ nữ nhu nhược, nhưng may mắn cho cô ấy là hai người anh trai và bố mẹ đều không phải người dễ chọc. Cuối cùng hình như tất cả tài sản được chia đều.

Lê Thư Hân liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang khóc, nói: "Chị dâu đừng khóc, chị sống trong khách sạn nhà tôi thì không được tốt cho lắm. Nếu chị cùng anh Chu giận dỗi, vẫn là về nhà mẹ đẻ đi. Có người nhà giúp chị bày mưu tính kế, tóm lại thì vẫn tốt hơn.”

Tú Thường lắc đầu: "Sao có thể cãi nhau một cái lại chạy về nhà mẹ đẻ được. . . . . ."

Lê Thư Hân trong lòng khẽ thở dài: "Chị không về nhà mẹ đẻ, ở bên ngoài cũng không giải quyết được vấn đề. Thôn chúng ta hiện giờ đang phá dỡ, khắp nơi lộn xộn, chị một mình ở bên ngoài ai có thể yên tâm? Huống chi, chị trở về nhà, bọn họ còn có thể giúp chị đưa ra chủ ý, dù sao cũng là người một nhà, càng hiểu rõ tình huống nhà chị, cũng càng biết như thế nào giúp vợ chồng chị hòa giải mâu thuẫn. Người ngoài thì biết cái gì?"

Nếu người này không về nhà mẹ đẻ tìm người lại đây hỗ trợ, chỉ với sự mềm yếu của cô ấy thì có thể bị người ta ăn hϊếp đến xương cốt cũng không dư thừa.

Tuy nhiên lời này không thể trực tiếp nói ra.

Chị dâu Tú Thường lại đỏ mắt, nước mắt giàn giụa, Hải Lan ở bên cạnh vỗ vỗ tay cô ấy, nói: "Sao chị lại khóc? Em thấy A Hân nói đúng. Chuyện này cũng là do em nghĩ sai, lúc đầu em nghĩ để chị tránh đi một lát cho bình tĩnh rồi vợ chồng em sẽ đứng ra giúp anh chị hòa giải, chưa biết chừng anh Chu sẽ nghe lời mà quay đầu, hai vợ chồng anh chị lại hòa hảo... "



Chị dâu Tú Thường gật đầu ngay lập tức, chính chị cũng nghĩ như vậy.

Làm sao có thể về nhà mẹ đẻ trong tình trạng này?

Hải Lan: "Ôi chị dâu, chị còn gật đầu, chị nghĩ kỹ lại đi, chúng em cũng không là gì với anh Chu, làm sao mà anh ấy nghe lọt được? Làm sao thuyết phục được anh ấy!" Cô ấy là cái người tùy tiện lại nhiệt tình, sau khi nói xong thì đứng lên:" Đi thôi, em đưa chị về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó đưa chị về nhà bố mẹ đẻ. "

"Này. . . . . ." Tú Thường rối rắm đứng lên.

Nhìn thấy cô như vậy, Lê Thư Hân nói: "Nếu chị không muốn về thì tốt nhất nên nhờ người nhà mẹ đẻ đến tìm anh ấy thuyết phục một chút".

Hải Lan: "Đúng thế, cô nói đúng. . . . . ." Cô ấy đang nói, liếc mắt một cái nhìn thấy tiểu béo đang ngáp ngủ, lập tức nói: "Được rồi, chúng ta trở về lại nói tiếp, tôi xem đứa nhỏ cũng buồn ngủ rồi, chúng tôi không quấy rầy cô nữa."

Tú Thường hâm mộ đứng lên, cô ấy hâm mộ nhìn tiểu tử nằm trong nôi, nói: "Vợ chồng chị nếu có một đứa nhỏ thì tốt rồi, cũng không xảy ra chuyện như này, vẫn là do chị không tốt. . . . . ."

Lê Thư Hân ánh mắt lóe lên, nói: "Không có con không nhất định là do một người, anh chị đi bệnh viện kiểm tra một chút."

Tú Thường khổ sở lắc đầu, thở dài đi ra ngoài trước, Hải Lan đi theo bất đắc dĩ nói: "Vậy chúng tôi đi trước."

Đứa nhỏ nằm ở trong nội nên không cần lo lắng, Lê Thư Hân đi theo ra ngoài: "Tôi tiễn hai người."