Chương 20: Tức Giận 3

Làng đô thị Thượng Vân so với bọn họ bên này thì gần Lâm thành hơn, bọn họ muốn vào thành phố phải đi xe buýt nhỏ liên tỉnh, ở làng Thượng Vân có xe buýt, muốn đi xe đạp, xe máy đều được. Mà làng Thượng Vân cũng thuận tiện trong việc di chuyển đến làng của họ nên có thể quay lại bất cứ lúc nào để xem tiến độ xây dựng ở đây.

Điều quan trọng nhất là Thượng Vân tuy là một ngôi làng ở trong thành thị, nhưng hầu hết là các tòa nhà cổ hoặc là nhà dân, giá cả cũng tương đối rẻ.

Mặc dù việc phá dỡ sẽ có tiền, chính phủ cũng trợ cấp tiền thuê nhà trong thời gian chuyển tiếp phá dỡ, nhưng mọi người vẫn không muốn chi quá nhiều vào việc thuê nhà, mà thích tiết kiệm phần này hơn. Nếu thuê nhà ở làng Thượng Vân thì tiền thuê nhà sẽ còn dư.

Tuy nhiên, Lê Thư Hân không định thuê nhà ở thôn Thương Vân, tuy rằng năm đó vợ chồng bọn họ rời Lâm Thành rất sớm, nhưng là họ hàng thân thích bên đó nhiều, cô vẫn biết được một số chuyện, không khí của thôn Thượng Vân không được tốt lắm.

Rượu chè, mại da^ʍ, cờ bạc, lừa đảo, trộm cắp, người ở làng Thượng Vân đều dính líu. Vì vậy, cô không định đến đó để tìm nhà.

Về phần Lâm Thành?

Mặc dù cô lớn lên ở Lâm Thành, nhưng cô cũng không nhớ được ở kiếp trước nơi này sẽ phát triển như nào, cô rời đi hơn 20 năm và hiếm khi quay lại, cô biết về Lâm Thành còn không nhiều bằng làng Thượng Vân. Nếu muốn tìm một ngôi nhà, cô chắc chắn sẽ phải xem xét nhiều nơi hơn.

Cô nên sớm suy nghĩ xem nơi nào thích hợp.............. “A Hân, A Hân cô có ở nhà không?”

Lê Thư Hân đang suy nghĩ liền nghe được ngoài cửa có người gọi.

Hiện tại không có chuông cửa, trên cơ bản đến nhà ai vẫn là dựa vào gào to để gọi người trong nhà, Lê Thư Hân nhận ra đây là thanh âm của Hải Lan.

Cô ấy gần đây rất bận rộn, tại sao giờ này lại đến đây?

Lê Thư Hân vội vàng đi ra ngoài, đáp: "Hải Lan, Sao cô lại tới đây vào lúc này?"



Hải Lan cũng không chỉ đến một mình, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, hình như cô ấy vừa khóc, hai mắt đỏ hoe, khi nhìn thấy Lê Thư Hân thì có chút xấu hổ, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười.

"Tôi là vô sự không đăng tam bảo điện." Hải Lan là một người thẳng thắn, cô nói: "Đi, đi vào rồi nói."

Hải Lan quen cửa quen nẻo đi vào, vừa vào nhà nhìn thấy thằng nhóc đang nằm trong nôi, tiến lên nựng hắn nói: "Nhóc con, có nhận ra dì không?"

Tiểu bảo bảo tròn xoe hai mắt nhìn Hải Lan, cơ thể nhỏ bé của nó uốn éo, khuôn mặt nhỏ bé quay đi, tươi cười nhìn mẹ.

Hải Lan: "Tiểu gia hỏa này nhanh nhẹn quá........"

Lê Thư Hân mỉm cười tiếp đón hai người ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Hải Lan, lúc này cô đối với Hải Lan cũng khá quen thuộc nhưng người còn lại cô không nhớ là ai, giống như không có ấn tượng gì.

Lê Thư Hân nhướng mày, quay người đi rót trà, Hải Lan nhanh chóng nắm tay cô nói: "Không cần, cô không cần vội, lần này tôi tới đây là có chuyện này."

Không đợi Lê Thư Hân hỏi thêm, cô ấy nói: "Chị dâu Tú Thường muốn tìm một chỗ ở. Nhà cô có phòng nhỏ không? Cô ấy muốn thuê một phòng."

Cô nói, "Phòng thì có, nhưng mọi người đều biết bên kia nhà tôi hiện giờ có rất nhiều đàn ông tráng niên vạm vỡ đang ở đó ... Chị Tú Thường sống ở đó không phải sẽ bất tiện hơn sao? Hơn nữa, sao chị Tú Thường không ở nhà? "

Vừa nói đến đây người phụ nữ đã bật khóc, Hải Lan tức giận nói: "Còn không phải là anh hai Chu làm chuyện không có lương tâm? Thấy sắp chuyển chỗ ở, có tiền nên muốn đuổi chị Tú Thường ra khỏi nhà!"

Lê Thư Hân đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ trung niên, giật mình chợt nhận ra bà ấy là ai.