Người Thiệu gia sắc mặt đen thui, phảng phất như bị hắn nói trúng tim đen. Thiệu Lăng thật ra không để bụng, ngược lại cầm lấy bánh quẩy chiên nhét vào miệng nói: “Còn chưa cầm được tiền đã phải tiêu tiền. Đúng rồi, tôi ở trên đường vừa gặp bác Bình Kiến. Lần này di dời, bên trên yêu cầu chúng ta phải chuyển cả mộ phần, bác mời cha mẹ qua một chuyến cùng bàn bạc xem giải quyết thế nào."
Thiệu Quốc Uy vừa nghe lập tức trừng mắt: "Mày không phải nói chuyện của ông bà, mày toàn quyền phụ trách hay sao?"
Thiệu Lăng vừa mới hòa hoãn nghe lời này lửa giận lập tức đi lên, mới vừa bưng lên bát cơm rầm một tiếng, đập xuống bàn nói: “ Ông bà nội tôi tự quản, không cần đến ông! Bác ấy nói thảo luận chính là chuyện của cụ ông, cụ bà, còn có các cụ đồng lứa! Tôi biết ông con người ông đơn bạc không có thân tình gì, muốn đứng ra đảm nhiệm thì đi không muốn đứng ra đảm nhiệm thì thôi, có điều ông cũng đừng nghĩ người khác đều là ngốc tử chỉ có mình khôn khéo."
Bà nội của hắn đã sinh ra bảy đóa kim hoa trước khi sinh ra cha hắn.
Bác trong miệng của Thiệu Lăng kỳ thật là bác họ, cha của bác ấy và ông nội của hắn cùng một mẹ sinh ra.
"Thằng hai, con bình tĩnh. . . . . ." Phạm Liên lại tưởng xoa dịu một chút nhưng Thiệu Lăng đã không muốn nghe nữa, trực tiếp đứng dậy: "Các ngươi đừng để ta phải lấy chổi đuổi người, đi ra ngoài cho ta!
Thiệu Thành lão đại sắc mặt căng thẳng nói: "Lão Nhị, ngươi thế này cũng quá. . . . . ."
"Đi ra ngoài!"
Thiệu Lăng trực tiếp cầm chổi lên. Bộ dáng hắn cao lớn, mấy năm nay làm công việc dùng nhiều thể lực, mặc dù không cường tráng nhưng toàn thân đều có cơ bắp, bộ dáng không dễ chọc.
“Đúng đúng, đi trước đi.” Vợ lão tam cũng sợ bị đánh.
Một mình Lão Nhị đã đủ hung dữ cô ta cũng không quên còn hơn hai mươi "tay đấm" mới vừa tới đâu.
Cái gì mà bảo an, bọn họ cảm thấy mấy người kia phải gọi là "côn đồ".
"Mẹ, con sợ hãi." Thiệu Chi ủy khuất nói.
Gia đình nhà khác đều là trọng nam khinh nữ nhưng Thiệu gia có tận ba con trai, vật lấy hiếm làm quý, đông con trai nên thành ra không đáng giá. Thiệu Quốc Uy và Phạm Liên thích nhất chính là đứa con gái út này, vừa thấy con út trưng ra bộ mặt ủy khuất lập tức không chịu được.
"Mày, đồ tiểu tử hỗn láo, sau này có việc cũng đừng cầu đến tao!” Thiệu Quốc Uy chỉ vào Thiệu Lăng nói lời tàn nhẫn rồi lôi kéo cả gia đình quay đầu rời đi.
Thiệu Tĩnh không muốn đi, hắn cùng anh hai quan hệ không kém nhưng không dám cãi lời cha hắn, vừa đi vừa cùng Thiệu nháy mắt ra hiệu.
Sân vừa rồi còn náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại, Thiệu Lăng sắc mặt biến thành màu đen trong lòng bực bội. Lê Thư Hân tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng hai cái, nói: "Anh tức giận như vậy làm gì. Anh không phải sớm đã biết bọn họ như nào rồi sao?"
Thiệu Lăng: "Anh không thể chịu đựng được những chuyện họ làm."
Lê Thư Hân an ủi:" Anh nhìn không rõ, bọn họ đều đã làm vậy thì cũng sẽ không nhớ đến ông bà tổ tiên. Chúng ta nhớ rõ là tốt rồi. Cha mẹ anh tuy rằng nhân phẩm bình thường còn chỉ nhận tiền không nhận thân tình, nhưng anh không để cho bọn họ có cơ hội thì bọn họ không thể móc từ trong túi anh ra được. Lại nói gần nhất muốn dời mộ, bọn họ sợ tiêu tiền khẳng định không trở lại. Anh không cần để ý làm gì.”
Thiệu Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lê Thư Hân nhẹ giọng ừ một tiếng, một tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn trán cô, nói: “Vất vả cho em rồi.”
Lê Thư Hân: "Em tốt lắm."
Cô nhẹ giọng bật cười: “Người đều an bài tốt rồi?”
Thiệu Lăng gật đầu: “Ừ, bọn họ chia thành hai ca, bất quá anh cũng không hoàn toàn trông cậy vào bọn họ, người làm của chúng ta cũng chia thành hai ca. Anh đã hỏi thăm rồi, thông báo đã dán xuống chỉ cần chúng ta không có ý kiến gì, trong một tháng khẳng định sẽ khởi công, chúng ta chỉ cần chi một tháng tiền này thôi.”
Lê Thư Hân không dám hoàn toàn yên tâm, cô châm chước một chút, nói: “Đem người tách ra đừng để quan hệ gần ở cùng một ca.”
Cô nói: "Chúng ta phải đề phòng những người khác."
Thiệu Lăng ngả người ra sau nhìn Lê Thư Hân với ánh mắt dò xét.
Lê Thư Hân giương mắt: "Sao vậy?"
Thiệu Lăng khoanh tay trước ngực nhướng mày nói: "Vợ, hai ngày nay em thật kỳ quái."
Tâm Lê Thư Hân nhảy dựng, giương đôi mắt xinh đẹp lên hỏi: “Kỳ lạ như nào?”
Thiệu Lăng cũng không nói được nơi nào không ổn chỉ là cảm thấy có điểm không giống trước.