Chương 15: Không Thể Chịu Đựng Được 2

Lê Thư Hân ngó trái ngó phải, tiểu béo trong lòng cô cũng ngó cái này xem cái kia, biểu tình hai mẹ con giống nhau như đúc.

Hai mẹ con này đều đang xem náo nhiệt!

Phạm Liên trong lòng có chút tức giận nhưng cũng hiểu được, Thiệu Lăng không phải người tùy ý để bà ta đắn đo, oán hận từ nhỏ tới lớn từng chuyện một chất chứa, chỉ một lần mà muốn hòa thuận là tuyệt đối không có khả năng. Nếu chỉ cần một lần mà có thể hòa thuận thì không phải là Thiệu Lăng.

Bà ta lập tức đè lại Thiệu Quốc Uy, ôn nhu nói: “Chúng ta cùng đi nhà ông chú con ngồi chốc lát, nhưng mà cha con và các anh em đều phải đi làm nên không ở lâu được."

Anh cả Thiệu Thành nói không nhiều lắm, vợ hắn theo đó phụ hoạ: "Đúng vậy, anh cả em cũng phải đi làm, một ít việc lặt vặt bên này chỉ sợ không giúp được, nhưng anh của em chính là sinh viên tốt nghiệp đại học danh xứng với thực cho nên kiến thức vẫn phải có. Khi nào bên này em di dời, anh ấy có thể giúp ích."

"Lão Tam nhà em mặc dù đọc sách không nhiều như anh cả, nhưng chỉ cần là việc cần sức lực, anh kêu một tiếng là có, một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao." Vợ lão Tam cười nói.

Thiệu Chi cắn môi rất không phục, trong mấy người con cô ta là người giống Thiệu Quốc Uy nhất, là cái loại muốn chiếm tiện nghi còn muốn mặt mũi. Thấy chị dâu cả và chị dâu ba nịnh nọt như vậy, hừ một tiếng.

"Thiệu Lăng, Thiệu Lăng!"

Mấy người chuẩn bị ra cửa, chợt nghe có người gọi. Thiệu Lăng đi ra xem xét thì thấy là Vu mập.

Vu mập lái xe van, đằng sau vẫn còn một chiếc xe khác, người vừa xuống xe liền gọi "Em trai, có ở nhà không?"

Thiệu Lăng lập tức ra ngoài: "Anh Vu?"

Vu mập cười to nói:" Chúng ta đã chuẩn bị được người tuần tra nhưng bờ biển bên kia không đủ chỗ, anh nghĩ chú bên này có mở khách sạn không biết có thể an bài cho họ ở đây được không?"

Hắn lập tức bổ sung: “Lệ phí này chia bình quân cho mỗi người chúng ta.”

Thiệu Lăng: "Được."



Vu mập xua tay, rất nhanh hơn 20 người trên hai chiếc xe tải đi xuống, xe đông đến mức phải nhảy xuống từng người một, cả đám người ai nấy đều cao lớn cường tráng. Khi mấy người nhà họ Thiệu ra cửa, đàn ông thì hai mắt trừng lớn, mấy người phụ nữ đều yên lặng rụt về sau.

Thiệu Lăng nói: "Đi thôi, em đưa mọi người đến đó."

Thiệu Lăng mang người rời đi, Phạm Liên lập tức thay đổi sắc mặt, chua ngoa nói: "Vợ thằng hai, đây là có chuyện gì? Mấy người đó là người nào? Thằng hai đều đã mệt mỏi như vậy ngươi không chia sẻ với hắn chút nào sao?"

Không phải con dâu chính mình chọn đúng là không được.

Lê Thư Hân ánh mắt trong trẻo lộ ra một mặt vô tội nói: "Mẹ, người cái gì cũng không biết cứ thế nói ra thực làm cho người ta thương tâm. Chúng tôi một nhà ba người, bảo bảo còn nhỏ cần người chiếu cố, ngoài ra còn có khách sạn nhỏ ở đây cũng phải trông nom, không phải tôi không muốn cùng a Lăng chia sẻ nhưng tôi không có ba đầu sáu tay."

"Ngươi còn dám cãi lại!" Phạm Liên căm tức.

Lê Thư Hân cười nói: "Mẹ, người xem hỏa khí của người thật lớn, nói thật thì như thế này sao có thể coi là cãi lại. Mà nói đi cũng phải nói lại hiện giờ không phải xã hội cũ, chẳng lẽ còn không cho người khác nói vài câu hay sao."

Cô thật sự không tức giận, kiếp trước cô đã từng nhìn thấy thủ đoạn này của mẹ chồng

Huống chi cô làm nhân viên bán hàng vài năm, chuyện lạ kì ba gì cũng đã thấy qua rồi.

Mẹ chồng cô loại này còn chưa được tính là gì.

"Các người như thế nào còn chưa đi?" Thiệu Lăng trở về nhìn thấy bọn họ vẫn ở đây, lập tức cau mày.

Thiệu lão Tam Thiệu Tĩnh vội vàng nói: " Bây giờ chúng em rời đi đây. Anh hai, những người đó là ai?"

Thiệu Lăng nhướng mày nói:" Đó là các nhân viên bảo an mà tôi và những người thầu hải sâm thuê cùng nhau để canh gác, đề phòng lũ ruồi bọ bay đến cửa sau khi nghe tin về việc di dời."