Chương 14: Không Thể Chịu Đựng Được 1

Nói đến phá bỏ và di dời ai cũng muốn chiếm một ít tiện nghi.

Một cái giếng, một cái ổ chó, những thứ nhỏ nhặt như vậy lãnh đạo sẽ không so đo với dân chúng. Nhưng phòng ở thì không cần nghĩ nhiều, nếu thông báo đã dán xuống thì phía trên đã điều tra rõ ràng, bây giờ có xây thêm thì cũng chỉ là lãng phí sức lực.

Lê Thư Hân biết, lần này những nhà xây thêm phòng ở trong thôn, đều không được công nhận.

Nhưng lúc này cô không những không phản đối mà còn tươi cười nói: “Hiện tại nơi nơi đều thiếu người, vừa rồi em đυ.ng phải chú Năm, chú ấy tìm nhân công giống như đi tranh đoạt. Như nhà mình lại tốt, có nhiều người giúp đỡ.”

Thiệu Lăng cười tủm tỉm nhìn qua vợ, nói:" Người bình thường làm sao chu đáo tích cực được bằng cha mẹ mình. Đúng rồi, cha mẹ hai người không cần giúp tôi việc này, đất cát gạch đá của tôi vẫn ở bên này nên hôm nay chưa khởi công được. Hai người đi sang nhà ông chú bên kia giúp đỡ một tay đi. Tôi nhớ năm đó, thời điểm cha đi học không có tiền đóng học phí vẫn là ông chú giúp ông trả tiền đúng không? Làm người thì không thể vong ân bội nghĩa."

" Đó đã là chuyện từ thuở đời nào rồi" Thiệu Quốc Uy nghe thế lại không vui, con người của ông ta chỉ muốn dùng ôn nhu lấy tiền, nhưng lại không muốn trả giá gì.

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Thiệu Lăng không để ý, nói: "Cha, bởi vì ông làm chuyện này, tôi ở trong thôn không ngẩng đầu lên được. Ông có đi hay không? Không đi về sau cũng đừng đến đây!"

So sánh với Thiệu Quốc Uy thì Phạm Liên càng có thể làm bộ làm tịch, bà ta vừa thấy Thiệu Lăng ngữ khí nghiêm túc, lập tức nói: “Nên đi nên đi, cha con ngày thường chính là bận quá, kỳ thật chúng ta đã sớm muốn đi xem ông chú con nhưng chưa sắp xếp được thời gian. Hơn nữa, cũng lo lắng ông chú không thông cảm......”

Tạm dừng một chút tiếp tục nói: "Con đã cảm thấy phải đi, vậy thì đi thôi. Để cha con dẫn anh cả và mấy người qua, mẹ sẽ không đi, mẹ cùng tiểu Chi ở lại giúp con dọn dẹp một chút, con xem hai vợ chồng con, quần áo đều để ở trong sân không giặt, giặt vài bộ quần áo thì tốn bao nhiêu thời gian? Nào có giống bộ dáng sinh hoạt, vợ con. . . . . . Ai."

Lê Thư Hân vào nhà gọi điện thoại, liên hệ chuyện khoan giếng, vừa mới nói xong đi ra nghe thấy lời này, nhướng mày cười tủm tỉm: "Thiệu Lăng, mẹ anh đau lòng anh đó."

Thiệu Lăng cũng cười, nhưng có điểm làm cho người ta không rõ hắn cười cái gì, cười đủ Thiệu Lăng nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng cho nhà chúng tôi thêm phiền, nhà tôi không cần mẹ ở đây."



"Anh hai, sao anh dám nói như thế với mẹ!" Thiệu Chi nghẹn từ sáng sớm tới giờ, lúc này kiêu căng nói: "Một mảnh hảo tâm của mẹ, anh không cảm kích thì thôi còn nói như vậy? Thật sự là đồ cưới vợ quên mẹ!"

Thiệu Lăng thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn em gái: "Đây là nhà của tao."

Thiệu Chi không phục: "Anh có ý gì!"

Thiệu Lăng lười biếng nói: "Ý tứ chính là, tao không vui thì mấy người đều cút!"

Hắn với cha mẹ còn không có cảm tình gì, càng đừng nói tới chỉ là một đứa em gái. Hắn nhớ khi còn nhỏ, dịp Tết trở về ăn cơm, lúc ăn cơm chỉ đơn giản là ăn nhiều hơn một cái nem rán. Thiệu Chi đứng ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống mắng hắn: "Sao lại có một tên ăn mày ở đâu đến đây ăn cơm vậy, mày đi ra ngoài nhanh, không được tới đây nữa, đây là nhà của tao!"

Khi đó cha hắn cau mày nói: "Lớn lên trong thôn đúng là không có giáo dưỡng."

Mẹ hắn thì ngồi đó cười: "Ông xem tiểu Chi nhà chúng ta nhỏ như vậy đã biết bảo vệ thức ăn,thật là một đứa nhỏ thông minh."

Về phần anh cả và em ba, một người thì giống như không biết, một người đến đầu cũng không dám nâng lên…….

Thiệu Lăng thình lình nhớ lại hình ảnh này, thần thái hắn lạnh đi vài phần, nói: "Tôi phải ra bờ biển, không có thời gian ở đây chiêu đãi mấy người."

Hắn không ở nhà, cũng không cho những người này lưu lại, trực tiếp đuổi khách: "Đây là nhà của tôi, còn không tới phiên người khác làm chủ, mấy người hoặc là đi qua nhà ông chú bên kia hoặc là về thành, tùy các người quyết định, đừng ở chỗ này của tôi thêm phiền."

Hắn hạ lệnh trục khách, ôm ngực nhìn vài người, thần thái xa cách, lãnh đạm.