Chương 13: Chiếm Tiện Nghi 3

Lúc này tiểu béo có phúc khí trong miệng mọi người còn đang cố gắng muốn ôm lấy túi thức ăn trên tay mẹ, sau nhiều lần với tới đều vô ích đứa trẻ tức giận hướng về phía mẹ mình kêu:" A a ngô nha!"

Lê Thư Hân chọc chọc khuôn mặt nhỏ đầy thịt của nhóc con cười nói:" Cái này bảo bảo không ăn được."

Cô đối với con trai thì kiên nhẫn hơn rất nhiều so với chồng, Lê Thư Hân cười tủm tỉm, nói: "Chúng ta về nhà, mẹ làm trứng hấp cho con ăn."

Tiểu gia hoả tựa hồ đối với "trứng hấp" có điểm quen thuộc, hai tay vỗ vỗ cực kì sốt ruột.

"Thư Hân, con của ngươi thật ngoan, là một tiểu gia hoả đáng yêu, con của ta. . . . ." Dì Thúy Phân đang trò chuyện thì thấy một người vội vàng chạy lại đây, người còn chưa thấy đâu, từ rất xa đã nghe thấy tiếng gọi: "Vợ Thiệu Lăng, em ba nhà mẹ đẻ cháu có phải biết khoan giếng đúng không?"

Đây là một ông chú trong họ của Thiệu Lăng.

Lê Thư Hân sửng sốt nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là có biết."

"Thật tốt quá, cháu giúp ta liên hệ một chút! Ta muốn khoan một cái, tốt nhất có thể làm hôm nay luôn. À không, hôm nay nhất định phải làm luôn. . . . . ."

Lê Thư Hân: "Nhưng mà hắn nhiều năm đã không làm cái này rồi. . . . . ."

"Không sao, ta cũng không phải muốn dùng! Chất lượng kém một chút cũng không sao."

Lê Thư Hân châm chước một chút, nói: “Chú năm, tay nghề làm cái này của em ba, cháu cũng không hiểu rõ lắm. Như vậy đi, cháu đưa chú phương thức liên lạc của hắn, hai người liên hệ nói chuyện rõ ràng hơn, được không?”

"Được, cháu nhanh lên."



Lê Thư Hân nở nụ cười đáp: "Vậy cháu về nhà gọi điện thoại."

"Chú Năm, sao chú lại nghĩ tới việc khoan giếng..."

"À đúng rồi cái giếng nước đó cũng được thêm tiền!"

Chú Năm cũng không trả lời, hàm hồ nói sang chuyện khác: "Ngày mai tôi muốn đi huyện thành mua cây giống, các ngươi ai muốn đi cùng không?"

"Tôi đi, tôi đi."

"Nhà của tôi cũng phải đi!" Dì Thúy Phân cũng vội vàng nói: "Để tôi đi gọi điện thoại cho con trai, hắn hôm nay buổi sáng có thể trở về."

"Ai, nhà của tôi tính toán làm hai cái cũi chó, thân thích nhà tôi thời điểm di dời một cái cũi chó được trả tám mươi tệ."

"Nhà ngươi không có chó đúng không?"

Nàng dâu nhỏ mở miệng cười tự đắc, nói: "Tôi về nhà bố mẹ đẻ mượn hai con chó, đăng ký xong sẽ trả lại".

Lê Thư Hân phá lên cười.

Người đang nói chuyện là cô vợ trẻ tên là Hải Lan, Hải Lan nhìn thấy Lê Thư Hân cười mình cũng không giận, còn nói với cô: "A Hân, cô đừng nghĩ nhà mình phòng ở nhiều liền không để bụng những số tiền ít ỏi này, cô nghĩ xem chỉ đi vào núi nhặt vài cục đá, làm cái ổ chó có cái gì phí tổn? Nhưng là tám mươi tệ có thể mua được một nồi bánh quẩy rồi.”

Dì Thúy Phân: "Không đến tám mươi, một nồi bánh quẩy tôi bán ba mươi tệ thôi."



Hải Lan: "Cô xem!"

Lê Thư Hân thụ giáo gật đầu: "Đúng nha."

Bất quá cô cũng nói: "Đúng thì có đúng, nhưng nhà của tôi không làm được, tôi rất bận, nhà tôi không có thời gian để làm những việc nhỏ nhặt như thế này thuê người làm thì không thích hợp".

"Cũng đúng."

" Vợ Thiệu Lăng, cháu đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau trở về gọi điện thoại đi. Đừng để cho ai giành trước."

Lê Thư Hân buộc phải quay lại, chợt nghe Hải Lan nói: "Bậc tam cấp cũng được trả thêm tiền. Chúng tôi định nhặt một ít đá phẳng, làm thêm bậc tam cấp cho căn nhà..."

"A, tôi hối hận quá, sớm biết thế thì nửa năm trước con gái tôi kết hôn liền hoãn lại, bây giờ tiền phí đầu người, tiền di dời, tiền nhà,... đều ít hơn bao nhiêu." Vô cùng đau đớn nói.

Quầy điểm tâm nhỏ bởi vì sự tình di dời rất nhanh liền tụ tập một đám người, Lê Thư Hân quay đầu lại nhìn, liền bị chú Năm thúc giục: "Đi mau, đi mau!"

Lê Thư Hân: ". . . . . ."

Được rồi.

Đầu này khí thế ngất trời, về đến nhà chợt nghe Thiệu Lăng nói: " Nếu mấy người đã nguyện ý lưu lại hỗ trợ, cũng tốt, tôi định xây thêm một dãy nhà đơn giản chỗ hải sâm bên kia, hiện tại thuê người khẳng định rất đắt, vậy các người tới làm công đi....”

Lê Thư Hân nhìn về phía đám người Thiệu gia, một đám người khuôn mặt đủ loại màu sắc.