Chương 97: Lá thư

Giang Kiều thực sự đã suy nghĩ cân nhắc rất nhiều, khi mang những thứ này đến đây.

Không những phải mang theo hải sản khô, mà còn phải mang theo rất nhiều, ở đây không có biển, phương tiện giao thông cũng không thuận tiện.

Tiếp theo là thịt và cá, ba mẹ có thể không thiếu thịt nhưng để đề phòng, cô sẽ mang theo mọi thứ có thể.

Và cô ấy cũng nhân cơ hội này lấy ra thêm một vài thứ nữa từ trong không gian ra.

Trước đó hai vợ chồng có chút khϊếp sợ, càng về sau càng muốn chết lặng, làm sao mà con gái họ lại có được nhiều thứ như vậy.

"Ăn tối xong con sẽ nói chuyện này. Mẹ, giờ nấu cơm trước đi, con giúp mẹ, còn ba ba đi cùng với chú Tống Chí đi."

Ôn Tĩnh Uyển hái được ít rau trong khu vườn nhỏ của mình, bà nhanh chóng bắt tay vào nấu cơm.

Nhưng nhìn con gái chân tay lưu loát làm việc, bà vừa nhặt rau vừa rơi nước mắt, nãy giờ đứa nhỏ nói thật nhẹ nhàng, nhưng chân tay thuần thục điêu luyện như thế này, khẳng định là phải làm việc từ khi còn nhỏ.

Giang Kiều bưng đồ mình vừa chiên ra bàn, vừa giải thích với Ôn Tĩnh Uyển: “Mẹ phải suy nghĩ tích cực lên, con như thế này không tốt chỗ nào chứ, ít nhất nếu con có đi đến nơi nào hoang dã, như thế nào cũng sẽ không đói chết được con, cho dù chỉ có một mình, con cũng sống thỏa mái vui vẻ.”

“Lúc trước là do anh Ninh Hạo tạo cho con chuyện ngoài ý muốn, nếu không, theo như mong muốn ban đầu, con hẳn là sống một mình rồi.”

Nhưng mà cái gọi là vận mệnh này, không ai có thể nói chắc chắn được, nếu không sống chung với ông nội Kiều, con chạy đi đâu để nhận ra ông nội ruột của mình đây, cũng đừng nói đến những chuyện nhận tổ quy tông, trở về gia tộc của mình. Thế nên mới nói, mọi mịt mù bên trong tất cả đều có vận mệnh định sẵn."

Ôn Tĩnh Uyển thở dài, "Đúng vậy, Kiều Nhi, chỉ là một mình con quá khổ…"

Giang Kiều vui vẻ gắp một đũa hàu chiên vàng óng, đưa lên miệng mẹ mình, "Mẹ thử đi, là con gái tự làm ăn xem có ngon không? Con nói cho mẹ biết, tay nghề nấu ăn của con bây giờ rất tốt, về sau ba mẹ đi làm, con sẽ ở nhà nấu cơm cho ba mẹ ăn."

Ôn Tĩnh Uyển vừa ăn thức ăn con gái làm, vừa lắc đầu bất lực: “Mẹ sẽ làm tất cả cho con gái mẹ, đặc biệt là nấu cơm cho Kiều Nhi nhà chúng ta.”

Có những thứ mà Giang Kiều mang đến, bữa tối của nhà họ Cố đã khiến hai cha con Tống Chí ăn uống hết mình, phải hô lên thật đã nghiền, nhà bọn họ cho dù tết đến cũng không ăn uống xa hoa như thế này.

Đặc biệt là hải sản Giang Kiều mang đến, khiến Tống Quân Cường ăn muốn nuốt luân đầu lưỡi của mình.

"Cháu gái à, sao không đến đây sớm hơn? Nếu cháu đến đây sớm hơn, chú còn có thể cọ thêm vài bữa ăn ngon nữa rồi."

Giang Kiều hiểu tại sao Tống Chí lại nói như vậy, Tống Quân Cường đã nói trên tàu ba hắn rất nhanh sẽ chuyển nghề, có vẻ như thời gian trong quân cũng không còn nhiều nữa.

Giang Kiều cười nhẹ: “Chú, không thành vấn đề, nhưng nếu chú có thể giúp ba ba, chia sẻ một phần gánh nặng trước khi đi, tất cả đều có, đừng nói những thứ này, ngay cả đầu heo cháu cũng có thể om cho chú ăn.”

Đừng nói Tống Chí, ngay cả Tống Quân Cường cũng phải mở to mắt nhìn, ánh mắt tham ăn nhìn về phía Giang Kiều.

Giang Kiều lắc đầu nói: "Sao có thể là giả được? Cháu là con gái ba ba đó, là đứa nhỏ biết lo cho gia đình, nói chuyện luôn luôn giữ lời."

Cố Chính Phong ôm Giang Kiều vào lòng đầy sủng nịnh, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía lão chiến hữu.

"Nói rất đúng, người nhà chúng ta, luôn nói được làm được, mấy ngày này cậu giúp tôi huấn luyện tân binh đi, tôi muốn dành nhiều thời gian chút, vui vẻ ở bên bảo bối nhà chúng tôi."

Giang Kiều xua tay nhỏ bé của mình, "Ba ba, không cần xin nghỉ phép, chúng ta ngay tại trong quân chơi là được rồi, con muốn theo ba ba huấn luyện, con là con gái ba ba, có một số việc cũng không thể để anh Quân Cường vượt mặt được."

Bất cứ điều gì con gái của Cố Chính Phong nói, bây giờ đều là thánh chỉ, muốn hắn làm gì hắn liền làm cái đó.

"Không thành vấn đề, ba ba sáng mai sẽ đưa con đến đó, con muốn học gì, ba ba đều dạy con."

Tống Chí trắng mắt nhìn chiến hữu: "Cậu thực sự tính bồi dưỡng con gái mình thành thiện nghệ sao? Con bé vừa tới, cậu từ từ thôi, đứa bé vẫn còn nhỏ mà."

Có con gái, Cố Chính Phong mới mặc kệ lão chiến hữu có nói cái gì: “Con gái tôi sẽ đi theo hai chúng ta, học cái gì đều học rất tốt, không tin, đến lúc đó cậu cứ xem đi…”

Tống Chí và con trai ăn xong vội vàng rời đi, mặc dù cũng muốn biết cô bé này đã trải qua chuyện gì, nhưng mà gia đình họ cũng chỉ nhận mới nhận nhau, nên trở về để người nhà bọn họ có thời gian bên nhau.

Ôn Tĩnh Uyển và Giang Kiều dọn dẹp xong, vội vàng mang ra những món quà đã chuẩn bị những năm qua, như thể hiến dâng bảo bối! Khá lắm, chỉ nguyên quần áo thôi đã đầy cả một kháng.

Giang Kiều không còn có thể mặc quần áo trẻ con, nhưng bộ quần áo may hai năm qua rất vừa vặn với cô, đặc biệt là chiếc váy mẹ cô may rất đẹp, Giang Kiều lập tức thay, trên đường đến đây để thuận tiện đi lại, cô mới phải mặc quần áo, lúc này cô cũng muốn làm một cô bé thật là xinh đẹp.

Nhìn thấy con gái mặc váy do mình may, người làm mẹ này có bao nhiêu là hạnh phúc vui mừng, xoay trái xoay phải con gái mà ngắm nghía, thậm chí còn muốn chải lại tóc cho con gái.