Chương 96: Giây phút ấm áp

Ôn Tĩnh Uyển quan tâm nhiều hơn đến những năm qua, con của cô sống như thế nào? Giang Kiều lần này không nói mơ hồ như nói với Tống Chí, sau này ông nội nhất định sẽ viết thư, cho dù không muốn nói một số chuyện, thay vì để ba mẹ nghe được từ người khác, thì để chính cô ấy nói ra sẽ tốt hơn.

Sau khi nghe những trải nghiệm và cuộc gặp gỡ của con gái, Ôn Tĩnh Uyển cúi đầu vừa đi vừa rơi nước mắt.

Cố Chính Phong thở dài một hơi, vỗ vỗ cái mông nhỏ của Giang Kiều: "Con gái, con chịu khổ rồi, con làm rất tốt, từ nay chỉ cần con thấy đúng, con cứ yên tâm mạnh dạn làm, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ đứng ở cạnh con."

Hắn không ngốc, hắn cũng có đầu óc, hắn cũng sẽ phân tích, con bé rất khách quan khi nói ra chuyện bản thân trải qua, hắn có thể tưởng tượng được đến, một đứa nhỏ đấu trí đấu dũng với một người lớn cố ý tính kế mình, là cảm giác như thế nào, hắn đều hiểu cả.

Một đứa nhỏ như vậy, phải bất lực làm sao mới nhờ đến sự giúp đỡ của bạn bè, để thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Để có được kết quả như mong muốn phải nỗ lực cùng trả giá những gì? Làm sao chỉ dăm ba câu có thể diễn ta hết được.

Hắn vừa buồn vừa cảm thấy tự hào. Đây là con gái của Cố Chính Phong hắn, không ai có thể so sánh được với con của họ.

Nhìn xem, tuổi còn trẻ như vậy đã biết sử dụng chiến lược, không để mình rơi vào tình huống bị lên án. Đây có phải là điều mà người bình thường có thể làm được không?

Giang Kiều không ngờ ba ruột lại yêu thương con mình vô điều kiện như vậy.

Sẽ là nói dối nếu nói cô không cảm động. Một đứa trẻ có ba mẹ yêu thương quả thực là báu vật.

“Ba ba, ba không sợ làm hư con sao?”

Cố Chính Phong cười thật lòng, "Ha hả, con gái của ta, ta muốn như thế nào sủng liềm như thế sủng, quản ai nghĩ gì? Kiều nhi, ba ba sủng hư con được không?”

Giang Kiều cười khanh khách, "Không, con là bé con ba mẹ sinh, con sẽ giống ba mẹ, làm người sẽ không thẹn với lương tâm, phải không ba ba?"

“Đúng, đứa nhỏ ba mẹ sinh, sủng như thế nào cũng không hỏng, đứa nhỏ nhà chúng ta là bé con ưu tú nhất, người khác ghe tị cũng không được.”

Cố Chính Phong lúc này đã trở thành con gái nô, nhưng với người ngoài hắn vẫn là một người lạnh lùng, mặt than, không hiểu phong tình như thường lệ.

Ôn Tĩnh Uyển vẻ mặt ôn nhu nhìn hai ba con đang khoe khoang nhau trước mặt, lúc này thế giới trong mắt cô chỉ còn lại con gái và chồng.

"Kiều nhi, tối nay con muốn ăn gì?"

Giang Kiều cười nói: “Chỉ cần mẹ làm, cái gì con cũng thích ăn, con không kén chọn. Lần này con mang thiệt nhiều đò ăn cho ba mẹ, lấy về sẽ cho ba mẹ xem, bao đồ vẫn để chỗ Tống đại ca còn chưa cầm về.”

Vừa đến cửa nhà, họ đã gặp Tống Chí, người đã đợi họ từ lâu.

"Ơn trời, cuối cùng ông cũng về rồi. Lão Cố à, tối nay chúng ta phải uống hai chén nhỉ! Cháu gái của tôi đã tìm được, đây là một sự kiện cực kỳ vui vẻ. Mấy ngày nay cơm hai ba con tôi nhất định nhà ông phải lo đấy, nếu không có thằng con trai tôi, ông chạy đi đâu tìm con gái?”

Cố Chính Phong sẽ không bị lừa, "Thật sao, sao tôi lại nghe nói con gái của tôi cố ý tới đây là tìm hai vợ chồng tôi chứ, không có con trai ông, con gái tôi vẫn có thể tới đây."

"Ông nghĩ sao, nếu một cô bé dám tự mình đến bằng tàu hỏa thì sẽ không tìm được chỗ ở? Ông yên tâm, con gái tôi rất lợi hại."

Tống Chí bất đắc dĩ gật đầu: “Là là là, con gái ông lợi hại nhất! Nhanh đi làm cơm đi. Tôi đều đói bụng rồi, tôi đến căng tin lấy ít thức ăn, em dâu cũng làm thêm một món đi, đứa nhỏ về rồi, chúng ta ăn một bữa ngon vui vẻ chúc mừng."

Giang Kiều vội vã đến chỗ Tống Chí để đòi gói hàng mà cô mang theo. Tống Chí lười quay lại, trực tiếp hét vào trong sân: "Quân Cường, mang gói hàng của em gái con tới đây."

Cố Chí Phong không muốn để con gái mình thất vọng nên đã cõng Giang Kiều, trực tiếp đi lấy gói hàng.

"Cái người này càng ngày càng lười, con trai ông còn phải đi lấy đồ ăn, ông muốn nó lấy gói hàng như thế nào?"

Nhưng khi nhìn thấy cái gói mà con gái mình mang đến, Cố Chính Phong có chút ngơ ngác. Làm sao mà cô gái nhỏ như con gái hắn có thể mang gói hàng này lên xe lửa vậy?

Giang Kiều ở sau lưng lo lắng nói: "Ba, ba, thả con xuống đi, bên trong có rất nhiều đồ, cũng rất nặng nữa."

Cố Chính Phong cho rằng mình có đủ thể lực để mang một kiện hàng, nhưng khi đã chạm tay vào, hắn gần như không nhấc nổi.

"Tốt lắm, Kiều Nhi, con mang cái gì vậy? Nặng quá."

Giang Kiều tự mình trượt xuống, "Đều là đồ tốt! Ba ba, nhanh lấy về để mẹ mang đi nấu ăn."

Thành thật mà nói, gia đình Cố Chính Phong thực sự không có chuẩn bị gì cả. Hai vợ chồng thường ăn ở căng tin và chỉ thỉnh thoảng nhóm lửa ở nhà.

Không, những thứ Giang Kiều mang đến đã giúp mẹ mình hoàn thành bữa tối.

Nhìn những thứ Giang Kiều lấy ra từ trong túi như có phép thuật, cặp đôi đều thốt lên mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó.