Triệu Kiến Quân chế nhạo:
“Tôi nói này Xuân Minh, sách của cậu sạch đẹp như sách mới, cậu tự hiểu được không?”
Đỗ Xuân Minh gãi đầu:
"Làm sao bây giờ? Cậu dạy thêm cho Kiều Nhi. Học tập không phải tốt hơn tôi sao? Chính là cậu!"
Giang Kiều thấy vẻ mặt Triệu Kiến Quân vội xua tay nói:
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, em ai cũng không cần, sau này cho em mượn sách đọc là được, cung không phải không biết chữ. Đi thôi, về còn nấu cơm cho bà nội."
Việc đầu tiên Giang Kiều làm khi trở về là dán hai cái lỗ trên cửa sổ lại, dùng giấy trong không gian, lúc này bà cụ lười mở mắt ra nên chắc lúc đó không để ý đến.
Chạy nhanh nhóm lửa đốt khán, đừng nói đến bà cụ, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu, dù sao cô cũng bị cảm, khỏi bệnh sẽ phải mất một thời gian.
"Bà nội dậy uống chút nước đi, lát nữa cháu sẽ dọn cốc cho bà."
Lão thái thái không nói gì, đưa tay sờ sờ Giang Kiều trán, sau đó thở dài, mở to mắt, "Kiều Nhi, cháu đi hỏi thím ba mượn một ít tiền, cháu tự đi lấy thuốc uống đi, đầu vẫn còn sốt đấy này."
Bà biết cháu gái mình bị bệnh nhưng sức khỏe lại không tốt, nếu cháu gái lại ngã bệnh lần nữa thì gia đình thực sự sẽ xong mất.
Giang Kiều cười lắc đầu:
"Bà nội, cháu không sao, sốt cao qua rồi. Nhìn xem, cháu so với hôm qua tốt hơn nhiều, uống nhiều nước sẽ không sao. Nào, bà nội uống nước đi. Bà đợi một lát cháu đi đi đun thuốc nấu cơm cho bà."
Lần này nước được thay bằng nước giếng trong không gian, bể chứa nước ở nhà đã hết nước, cô lười đi lấy nước từ bên ngoài vào một ngày lạnh giá như vậy, hơn nữa cô còn nếm thử nước trong đó.
Nước giếng trong không gian thật ngọt ngào và sảng khoái, về những tác dụng khác, cô không nhận ra rằng nó ngon hơn nước suối, dù sao thì chắc chắn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nửa ngày chưa bỏ gì vào miệng, bà cụ rất khát, nắm lấy tay Giang Kiều, nâng cổ uống hết, thậm chí còn không kịp nếm thử mùi vị khác thường của nước.
Giang Kiều Khả đã cho thuốc trộn vào, may mắn là bà cụ không để ý, chỉ cần uống được thì bệnh sẽ dần khỏi.
Giang Kiều đỡ bà cụ nằm xuống, vén quần áo lên dùng tách trà giác hơi cho bà cụ.
Lão phu nhân vẫn còn nghi ngờ, Giang Kiều đương nhiên sẽ làm như vậy, dù sao cha cô cũng là một lão Trung y.
"Cái này có gì khó khăn? Cháu từng thấy vài lần đại tam nương làm , nhìn thoáng qua là có thể làm được. Nếu không tin, một lát nữa bà sẽ biết."
Trong không gian có một dụng cụ giác hơi, nhưng Giang Kiều không lấy ra được nên cô chỉ dùng chiếc cốc trà nhỏ ở nhà, thứ này vẫn dễ sử dụng, cô là người kỳ cựu nên thứ này không co gì là phức tạp với cô ấy.
Để bà cụ tiếp tục nằm, cô gái nhỏ xuống bếp nấu ăn, nhìn nắm bột ngô dưới đáy bình, thở dài, lấy thêm một ít bột từ không gian bỏ vào lọ.
Hiện tại bà cụ cũng không biết tình huống trong nhà. Cô trộm bỏ vào trước, chuyện con lại sau này tính.
Thật ra cũng không cần làm mệt chính mình, trong không gian có bánh bao nhân thịt cùng đồ ăn khác, cô lén lút ăn uống trong phòng bếp, nhanh chóng bưng bánh bột ngô, cháo và dưa chua cho lão thái thái.
Không biết giác hơi có tác dụng hay là do thuốc, bà cụ tự mình đứng dậy vì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Giang Kiều càng vui hơn khi thấy bà cụ như vậy, có thể tự mình ăn uống đồng nghĩa với việc bệnh tình của bà đã thuyên giảm.
Bà cụ đói thật, ngày đó bà hầu như không uống cháo, nhưng lần này bánh bột ngo cảm giác được hương vị ngọt ngào.
"Kiều Nhi, sao cháu không ăn? Ta ăn một cái bánh ngô là đủ rồi, trong nhà sắp hết lương thực rồi à?"
Giang Kiều sẽ không nói ra sự thật trước mặt bà cụ, bệnh mới bắt đầu chuyển biến tốt hơn, nếu nói ra sự thật, chẳng phải sẽ khiến bà cụ càng buồn bực sao?
"Còn có bà nội, cháu no rồi, bà ăn từ từ thôi."
Bà cụ thở dài: "Căn bệnh này của bà nội khiến tiền trong nhà soàn soạt không có. Đều là lỗi của ta, lão bất tử. Liên lụy cháu!”
Giang Kiều trợn tròn mắt nhìn bà cụ: "Bà nội, bà nói cái gì vậy? Cháu chỉ có bà người thân duy nhất, bà đi rồi sau này cháu phải làm sao?"
“Nếu có người ức hϊếp cháu, cũng sẽ không có người đứng ra bảo vệ cháu, chỉ cần có bà ở đây, cháu có thể từ từ trưởng thành, nếu không sau này một cô bé như cháu sẽ sống ra sao? "
Vương Đại Hoa thở dài, âu yếm xoa đầu Giang Kiều:
" Cháu gái của ta đã trưởng thành rồi, nói chuyện như người lớn. Bà nội cũng sợ hãi. Nếu ta rời đi, chỉ còn lại cháu một mình thì phải làm sao? Không có việc gì, bà nội nhất thời không chết được, bà nội khẳng định sẽ nhìn Kiều Nhi nhà ta lớn lên.”
Nhìn thấy lão phu nhân ăn ngon lành, Giang Kiều cũng bày tỏ dự định của mình.
Vương Đại Hoa nghe vậy, lắc đầu nói:
"Như vậy không được, cô gái nhỏ như cháu lên núi chẻ củi không an toàn. Trước cứ trả tiền mua bánh than tổ ong về đốt đi. Chờ bà khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc.”
Nói xong, khi nhìn thấy quần áo của cháu gái, bà nhớ tới điều gì đó, "Kiều Nhi, hôm nay trời lạnh quá, tại sao con lại mặc áo mỏng manh như này? Mặc áo khoác bông đâu? đã bị sốt rồi, còn ăn mặc như vậy?"
Giang Kiều cúi đầu, trong trí nhớ của cô bé Giang Kiều, cô bé đã bán chiếc áo khoác bông của mình để kiếm tiền mua thuốc cho bà cụ.