Chương 10: Hàng xóm

Mấy ngày qua bà cụ không thiết ăn uống, quá mệt mởi tinh thần xa sút, thật sự không để ý rằng cháu gái mình lại ăn mặc như thế này.

Giang Kiều sao có thể để lão phu nhân tự mình làm:

"Bà nội để cháu làm, bà nói cho cháu biết lấy cái gì, bà ăn nhanh đi, nếu không trời lạnh sẽ đau bụng."

Dưới sự hướng dẫn của bà cụ, Giang Kiều lấy ra một túi hành lý từ chiếc tủ hỏng, trong đó có một chiếc áo khoác độn bông bằng da cừu, trông như đã được vài năm tuổi.

Bà cụ chạm vào chiếc áo khoác bông với vẻ mặt hoài niệm: “Đây là món quà của ông nội con khi còn trẻ. Dù khó khăn đến đâu, bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán nó.”

Biết được nguồn gốc của chiếc áo khoác bông này, Giang Kiều nói gì cũng không mặc, sắc mặt bà lão trầm xuống:

“Bà nội nói chuyện luyến tiếc dùng sao? Không sao chỉ là ta nhớ lão già. Nếu lão già áo hắn tặng mặc trên người cháu gái, khẳng định hắn cao hứng! Nó chỉ là một bộ quần áo, nếu cứ để ở đó mãi cũng không có tác dụng gì, nhanh mặc vào để bà nội xem."

Chiếc áo khoác da cừu quả thực rất ấm áp khi mặc vào người, ngoại trừ hơi lớn ra thì mọi thứ khác đều khá ổn.

Bà cụ hài lòng vỗ vỗ lưng cháu gái:

"Từ giờ trở đi, chiếc áo khoác này sẽ được giao cho cháu."

"Kiều Nhi, có nhà không?"

Giọng nói bên ngoài là của Tống Liên Phong, Giang Kiều vội vàng xuống giường đi ra ngoài. Tống Liên Phong và Đỗ Thừa Tông cùng đi tới, Đỗ Thừa Tông cũng nhặt một đống củi lên.

"Thím ba, Thím đang làm gì vậy?"

Vừa hướng dẫn chồng chất củi vào kho, Tống Liên Phong vừa giải thích với Giang Kiều:

"Chú ba cháu và những người khác đã lên núi lấy củi mấy buổi sáng. Thím đưa một ít cho hai bà cháu, trước dùng tạm. Dù sao cũng phải đợi cháu khỏi bệnh."

“Yêu, cháu gái, đổi quần áo mới?"

Giang Kiều ngượng ngùng gật đầu: “Lúc trẻ bà nội đã mặc nó.”

Tống Liên Phong liên tục gật đầu:

"Đúng, đúng, chính là như vậy. Bệnh này cũng có liên quan đến việc không mặc đủ quần áo, bà nội cháu đã tỉnh chưa?"

Giang Kiều vui vẻ gật đầu, Tống Liên Phong vội vàng đi vào nhà nhìn bà cụ:

"Ôi trời thím, may mắn thím ngồi dậy được, thím không biết dạo này Kiều Nhi khó khăn thế nào đâu, một cô gái nhỏ vội trong vội ngoài, việc gì cũng tới tay. Tôi trước kia thực sự không nhìn ra được rằng đứa trẻ này lại có năng lực như vậy…”

Bà cụ tuy có vẻ ốm yếu nhưng tinh thần lại rất tốt, mấy ngày nay đây là lần đầu tiên thấy bà cụ ngồi dậy ăn cơm.

Tống Liên Phong nhân cơ hội kéo Vương Đại Hoa nói về Giang Kiều hôm nay lợi hại như thế nào.

Vào tai bà cụ, điều đó giống như đang than thở rằng đứa cháu gái ngoan hiền của bà lại biến thành thứ không ra gì.

Kỳ thật trong lòng Vương Đại Hoa biết tính cách nhu nhược của đứa bé trước đây không thể tách khỏi ảnh hưởng của bà, bà cụ sợ đứa trẻ sẽ gây rắc rối, bản thân già cả không thể làm chỗ dựa tốt cho đứa trẻ.

Thấy Vương Đại Hoa im lặng, Tống Liên Phong tiếp tục nói: "Thím à, thật ra đứa nhỏ như vậy rất tốt. Cứ như trước, ai cũng có thể bắt nạt con bé, như vậy đâu có được?"

“Sau này con bé lớn lên lập gia đình, nhà chồng cũng bắt nạt con bé. Như vậy không phải quá uốt ức sao?”

“Hơn nữa, thím nuôi đứa nhỏ Giang kiều này, thím không hiểu cháu gái mình sao? Đứa nhỏ này không phải là đứa thích gây chuyện, nếu bị coi thường con bé sẽ không phát uy đâu.”

Đứa nhỏ có thể đứng lên. Tôi nghĩ những ngày thím tận hưởng hanh phúc tuổi già đang chờ thím phía sau đâu.

Con bé sẽ chống đỡ được cái nhà này, thím còn sợ gì nữa, người ta nói phụ nữ có thể gánh được nửa bầu trời, ta nghĩ Giang Kiều của thím không thể sai được. "

Vương Đại Hoa thở dài một tiếng: "Liên Phong, ta sai rồi, ta trước đây cho rằng sinh ra phận con gái phải dịu dàng trầm lặng là tốt, ngươi nói con bé giống mấy cái đàn bà đanh đá chua ngoa, chọc người ta chán ghet."

“Hơn nữa tôi lớn tuổi rồi, không thể nào cho đứa nhỏ chỗ dựa vững chắc.”

“Ai! Xem ra hiện hay thiếu chút làm hại đứa nhỏ. Cô nói đúng, nếu vẫn giống như trước kia, không đợi tôi hết bệnh, Kiều Nhi đã bị người ta bắt nặt đến chết rồi. Cô nói nguyên nhân lúc này, giờ tôi đi chô nào khóc đây?”

Liên quan đến vấn đề giáo dục của trẻ em, đây là lần đầu tiên Tống Liên Phong trực tiếp nói chuyện với bà cụ, bà từng cho rằng Giang Kiều do bà nội phụ trách, người ngoài cuộc bà khó có thể nói gì.

Chính là cô đau lòng đứa nhỏ bị người ta bắt, nên nhân cơ hội này để nói chuyện vui vẻ với bà cụ.