Kiều Kiệt vỗ vỗ bả vai Cố Hàn Đình, "Ông bạn già, ông cũng đừng tức giận nữa, Kiều nhi coi như là chuyện may mắn sau tất cả những khó khăn. Tôi có được cô cháu gái ngoan, còn ông cũng tìm thấy cháu gái ruột của mình. Cả hai chúng ta đều có phúc khí.”
"Về phần Vương Đại Hoa, không cần nhắc tới cũng không sao, nhưng sau phải như thế nào đối đãi, chúng ta vẫn nên làm hình thức bên ngoài."
"Bây giờ không cần phải nghĩ ngợi nữa, hộ khẩu của Giang Kiều giờ ở gia đình chúng ta. Thật may mắn con bé có bản lĩnh, tôi cũng rất ngạc nhiên khi việc gây rối lại có kết quả tốt như vậy. Ai, con bé cũng không dễ dàng. "
Cố Hàn Đình nhìn về phía Kiều Kiệt hai mắt ngấn lệ: "Lão Kiều, về sau nhờ ông chăm sóc Kiều nhi nhiều hơn. Dù con bé có năng lực đến đâu, cũng chỉ là đứa nhỏ! Có một số việc ở tuổi của con bé sẽ không suy nghĩ được thấu đáo, phiền ông nhọc lòng nhiều hơn, chỉ cần đừng làm khó đứa nhỏ, khi ở chung trong một đại viện là được.”
"Ông cũng đã thấy hoàn cảnh hiện tại của tôi, rất muốn chăm sóc con bé nhiều hơn, nhưng lúc này tôi không có năng lực mà làm, đành phải nhờ ông chăm sóc, tôi cũng đành phải xin lỗi con bé thôi."
Giang Kiều gắp cho ông cụ một miếng thịt gà: “Ông nội, ông đừng nghĩ như vậy, vì những khổ cực mà cháu đã chịu đựng nên mới có cháu của bây giờ. Cứ coi như cháu xa nhà thời gian để rèn luyện tích lũy kinh nghiệm đi, còn đối với những người không liên quan, đừng lo lắng về điều đó, họ bây giờ không còn dính dáng gì nhiều đến chúng ta nữa.”
“Hận thù thực ra là một loại hình phạt, và nó đang trừng phạt chính chúng ta. Chúng ta nên mở rộng suy nghĩ ra một chút, ví như nghĩ xem ngày mai chúng ta có thể ăn ngon mặc đẹp hay không."
Kiều Kiệt mỉm cười với Cố Hàn Đình: "Ông Cố, lúc nay chắc hẳn ông là biết Kiều Nhi của chúng ta phong cách làm việc là như thế nào, đứa nhỏ này đầu óc rất sáng suốt, ai đáng để con bé nhớ đến và ai không đáng để con bé quan tâm? Bản thân con bé hiểu rõ hơn ai hết.”
“Chỉ cần đồng hành cùng bọn trẻ lớn lên cho thật tốt, sau này cả hai chúng ta hưởng phúc cùng Kiều nhi."
Những gì ông cụ Kiều Kiệt nói không hề giả dối, con bé đến ở chung với ông một nhà, cũng rât thật tâm nói ra những suy nghĩ trong lòng, mấy ngay này cơm nước ông không phải nghĩ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong nhà con bé đều hỗ trợ rất tốt, thế nên ông cụ thực sự rất yên tâm, và cũng thật đáng tiếc cho rằng Vương Đại Hoa thật ngu ngốc.
Sau đó, Giang Kiều cũng hỏi bác cả cô hiện ở chỗ nào, nhắc đến tình huống con trai cả ông cụ lại thở dài, hiện tại ông cụ cũng không xác định chắc chắn, con trai cả ông cụ có còn ở địa phương lúc đầu hạ phóng hay không.
Bởi vì đã mấy năm rồi họ không nhận được thư từ của hắn, bản thân họ cũng thành ra như vậy, trong lòng có nhớ thương có vướng bận, cũng không tìm được biện pháp, bọn họ không có cách nào để đi ra bên ngoài.
Giang Kiều cau mày thở dài: "Ông nội, ông đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này cháu đang nghĩ biện pháp đi ra ngoài một chuyến, thuận tiện đến thăm cha mẹ, cũng sẽ tìm xem bác cả của cháu một thể, nếu địa chỉ bác cả không thay đổi, cháu sẽ tìm người âm thầm chăm sóc bác cả.”
Giang Kiều lần này phải rời đi, nhìn tình hình bên ngoài, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy cô muốn nhanh chóng thực hiện suy nghĩ trước đó của mình. Về việc lấy đồ ăn ở đâu, cô hiện tại đã có sẵn ý tưởng trong đầu.
“A! Cháu muốn trực tiếp qua đó tìm cha mẹ?”
Đâu chỉ Cố Hán Đình bị cháu gái làm cho giật mình, ngay cả ông cụ Kiều Kiệt cũng trợn tròn hai mắt nhìn Giang Kiều.
"Như vậy không được sao? Cháu một mình cũng có thể đi được, lúc trước cháu đi ra ngoài hơn mười ngày, cũng không có chuyện gì xảy ra!"
Ông cụ Kiều Kiệt cười khổ nói: "Cháu cái đứa nhỏ này, lúc đó là có Ninh Hạo cùng đám bạn hắn giúp đỡ, với lại chỗ đó đường xá cũng không xa, lần này nơi cháu muốn đi đường xá xa hơn rất nhiều, cũng không có ai giúp đỡ, cháu đi như vậy làm sao chúng ta yên tâm cho được?”
Cố Hàn Đình nhìn cháu gái, trầm ngâm một lát: "Bằng không, để bọn nhỏ thử xem. Trong mắt chúng ta, dù có bao nhiêu tuổi đi nữa, chúng vẫn là trẻ con, đi đâu cũng sẽ không yên tâm."
"Đứa nhỏ này được Vương Đại Hoa huấn luyện ra, cho nên để con bé ra ngoài nhìn xem cũng không phải chuyện xấu."
"Được rồi! Trước tiên nên gủi điện tín thông báo cho cha mẹ con bé, hai vợ chồng không xin được nghỉ phép, chẳng phải sẽ khiến con trai và con dâu tôi lo lắng suông sao? Để còn bé đi một chuyến cũng tốt cùng cha mẹ nhận nhau".
"Hơn nữa, chẳng phải Kiều nhi của chúng ta thân thủ không tồi sao? Trên đường đi hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, đến lúc đó nói với nhân viên tàu một tiếng, đến nơi bảo cha mẹ con bé ra ga đón, gủi điện tín cho chúng ta yên tâm."
Giang Kiều trong lòng khen ngợi Cố Hàn Đình, ông nội của cô xứng đáng làm địa chủ. Có kiến thức có trình độ học vấn, có ý tưởng không giống với dân thường.
Kiều Giới nhìn hai mắt Cố Hàn Đình, cười khổ nói: "Ông bạn già yên tâm, nếu ông không có ý kiến
phản đối, tôi cũng sẽ không nói gì."