Các người không biết con cái nhà họ Tiền như thế nào sao?
"Còn nhỏ như vậy, nhưng nói dối không chớp mắt! Không biết học ai? Trong tối ngoài sáng trộm cắp không thiếu thứ gì! Lớn lên còn có thể làm cái gì lương thiện!"
Giang Kiều không quan tâm người ta nói gì về ba mẹ con nhà này, chỉ cần cô đạt được mục đích là được.
Kỳ thật, trong lòng cô có chút bi ai, cô đường được là một lính đặc chủng, vậy mà bị ba mẹ con lưu manh vu hãm. Mẹ nó! Cô tìm ai để nói lý.
Ông trời cũng thật là, tại sao ngài không cho cô ấy cơ thể của người đã trưởng thành, mà cho cô ấy một thân thể tí hon của đứa nhỏ này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thấy Giang Kiều và Tống Liên Phong chuẩn bị rời đi, mọi người liền ngăn cản hai người, bọn họ đều muốn đưa cho Giang Kiều những thứ mình nhặt được trong giỏ, còn lại họ cũng không giúp được hơn! Tặng một ít lõi than cũng có thể khiến mùa đông hai bà cháu cảm thấy thoải mái hơn.
Giang Kiều lắc đầu cúi đầu chào mọi người:
"Các cô và bà nội, cảm ơn mọi người đã có tâm. Hôm nay cháu nhặt được rất nhiều, đủ để bà nội và cháu đốt kháng. Cháu có tay có chân, cháu tin tưởng chỉ cần chịu khó, cháu khẳng định mình có thể chăm sóc cho bà nội thật tốt. Cháu đi trước, chúng ta mai gặp lại!”
Giang Kiều còn có việc khác để làm, trước kia lão phu nhân đỡ đẻ cũng có thể kiếm được chút thu nhập, nhưng bây giờ lão phu nhân như thế này, trong thời gian ngắn cũng không kiếm được tiền, cho nên nàng phải đi dán giấy Gửi hộp cho người ta và lấy lại một ít.
Giang Kiều còn có việc khác để làm, trước kia bà cụ đỡ đẻ cũng có thể kiếm được chút thu nhập, nhưng bây giờ bà cụ như thế này, trong thời gian ngắn cũng không kiếm được tiền, cho nên cô bé nhân dán hộp giấy cho người ta kiếm thu nhập.
Mặc dù cô rất bất đắc dĩ khi làm những việc tầm thường này, nhưng với tình hình hiện tại, cô chỉ có thể tiếp tục từng bước một.
Ký ức mà cô bé để lại cũng không mấy trọn vẹn, bên ngoài cũng không có nhiều chuyện xảy ra, nên cô chỉ có thể cẩn thận xử lý, không để người khác phát hiện ra sự bất thường của mình.
Cô không sợ người khác bắt được mình, cô có bảo bối như không gian, có thể trốn ở bất cứ đâu, rất khó tìm được cô.
Nhưng cô không muốn sống cuộc sống như vậy, kiếp trước cô chỉ học tập và chiến đấu chống lại quỷ Nhật. Giờ đây cô cũng có cơ hội sống một cuộc sống mới, cô phải tận hưởng cuộc sống của mình.
Khi cô ra ngoài giao hàng, thuận tiện nhìn ngắm con đường người qua người lại, trông họ rất có tinh thần. Ngay cả khi nói chuyện, họ cũng rất tự tin, xét từ giọng điệu và nội dung trong lời nói thì chắc chắn họ tràn đầy hy vọng sống. Đặc biệt khi tiếp xúc với những người giao hàng, cô có thể cảm nhận được sự giản dị, chân thành giữa con người với nhau, đặc biệt là thái độ rất tốt của họ.
Sau khi đối phương biết được hoàn cảnh gia đình họ, trước tiên kết toàn tiền công, còn đề nghị Giang Kiều tìm tổ dân phố yêu cầu trợ giúp, dù sao họ cũng là liệt sĩ, cuộc sống của gia đình khó khăn, tổ chức nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết.
"Giang Kiều, chuyện này cháu nên về nói với bà nội thật tốt đi, cầu cứu trợ giúp cũng không phải là thêm gánh nặng cho quốc gia, đã khó khăn như vậy rồi, hai bà cháu không thể kiên trì được nữa. Nếu như nhà có lao động khỏe mạnh, thì đâu cần phải như vậy.”
Giang Kiều tỏ ra biết ơn lòng tốt của đối phương, nhưng cô luôn cảm thấy lúng túng khi nhờ tổ dân phố giúp đỡ.
Cô chỉ nghe họ nói rồi cũng bỏ qua sau đầu, nếu bà cụ thật sự có ý nghĩ đó, cô bé đã cầu cứu từ lâu rồi.
Không có máy bay ném bom oanh tạc, không có bọn quỷ Nhật bắn phá loạn bắt người, Giang Kiều không khỏi cảm thấy thoải mái trên đường đi, đây là cuộc sống mà con người nên có.
"Giang kiều, mày đứng lại đó cho tao!"
Giang Kiều quay lại và nhìn thấy ba cậu thiếu niên bước ra khỏi con hẻm, mỗi người đều có vẻ hung dữ, sau khi tìm ra họ là ai, một nụ cười vui tươi xuất hiện trên môi Giang Kiều.
Cô biết ba người này, họ sống trong cùng một khu nhà, ký ức của cô chứa quá nhiều thông tin về việc ba anh em bắt nạt Tiểu Giang Kiều.
Mấy hôm trước, Vương Thiết Trụ và Lý Mỹ Lan đưa con trai lớn nhà họ đến nhà, họ nói hai bà cháu Giang Kiều không ai chăm sóc thật đáng thương! Nhà họ thì đông con trai nên muốn quá kế một đứa cho bà cụ dưỡng lão và chăm sóc lúc bà cụ lâm chung.
Lúc đó bà cụ Vương Đại Hoa không đồng ý, bà nuôi một đứa cháu gái thôi đã cố gắng rồi, làm sao nuôi thêm được đứa trẻ khác nữa.
Hơn nữa, bà hiểu rõ tính cánh con cháu nhà họ vương, một đám đứa nào cũng có vấn đề về đạo đức, bà cụ đầu choáng váng mới nhóm lửa tự thiêu.
Giang Kiều khinh thường nhìn họ một cái, ngay cả một lời cũng lười nói với anh em họ, trực tiếp chạy lấy thân.
Thấy Giang Kiều không để ý tới bọn họ, Vương Kim Tỏa liền chộp lấy chiếc giỏ trên lưng Giang Kiều, hắn nói:
"Con nhỏ chết tiệt, gan lớn, mấy ngày không đánh sẽ ngứa da."
Vừa dứt lời, em trai thứ hai Vương Ngân Tỏa tiến tới định đá Giang Kiều.