Chương 6: Ai diễn tốt hơn

Hơn nữa, cũng không có ai bị thương nên họ về cơ bản đã áp dụng một thái độ chờ xem.

Mọi người đều biết Giang Kiều, con bé thường cùng bà nội đến đây nhặt lõi than, họ đều biết hoàn cảnh hai bà cháu, rất thông cảm cho hai bà cháu, nhưng họ cũng cảnh giác với mẹ của hai đứa trẻ.

"Cẩn thận!"

Giang Kiều quay người lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ dơ cánh tay cứng cỏi, lòng bàn tay đô thịt tiến đánh phía mặt mình. Mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi hột thay cho đứa nhỏ.

Nếu người phụ nữ này thực sự tát vào mặt đứa trẻ này, cô bé không chết thì cũng thương nặng!

Giang Kiều bị người phụ nữ tấn công cũng không hề hoảng sợ, kiếp trước cô đã được huấn luyện lâu như vậy, thừa sức đối phó với loại phụ nữ như vậy, tuy bây giờ còn nhỏ và yếu đuối, nên cô không thể đối đầu trực diện với bà ta.

Cô bé vừa né vừa đấm vào mạng sườn mềm của người phụ nữ, nắm tay tuy nhỏ nhưng đã quen làm việc nhiều năm nên vẫn có sức. Cô dùng lưc rất khéo léo đánh vào huyệt đạo trên eo người phụ nữ.

Người phụ nữ đó đau đớn ngồi trên đống rác, vẻ mặt ngơ ngác, không ngờ rằng cô bé nhỏ này lại chống trả. Cô ta có chút bối rối, cô ta rât muốn đánh con nhỏ trước mặt này, nhưng cô ta không còn sức lực.

Người phụ nữ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản chất cô ta không muốn ngừng diễn. Người phụ nữ ngồi dưới đất vỗ đùi đen đét, mồm hét lên mếu máo như đang khóc.

“Đến xem, người nhà liệt sĩ đang đánh người, còn có vương pháp nữa hay không?”

"Con tiểu tiện nhân này đã khắc chết cha mẹ và chú của nó, cả bà nội của nó cũng sắp bị khắc chết rồi. Bây giờ nó cũng muốn khắc chết ba mẹ con nhà tôi!”

“Đại gia phải cẩn thận! Đừng để con của mấy người bị nó làm hại, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Chúng ta phải đuổi con khốn này ra ngoài, dù nó ở đâu chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo!”

Giang Kiều phớt lờ không nói lời nào. Mụ đàn bà ngu xuẩn, là con chim miệng rộng, điêu toa ích kỷ, bà ta lại lại dám ra tay với một đứa trẻ mồ côi.

Giang Kiều không lên tiếng, không có nghĩa là Tống Liên Phong sẽ để người phụ nữ này hãm hại đứa trẻ.

Cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cô bé đối phó với ba mẹ con nhà nọ. Tống Liên Phong muốn xem cô bé này có xứng đáng với sự giúp đỡ của cô ta hay không?

Nếu như cô bé cứ mãi nhu nhược yếu đuối không thể tự đứng vững bằng hai chân mình, cô ta có có bao nhiêu hảo tâm giúp đỡ cô bé cũng trở nên vô ích.

Biểu hiện hôm nay của cô bé không làm cô ấy thất vọng! Đẩy những người đang xem sang một bên, Tống Liên Phong bước đến gần người phụ nữ.

"Ta phi! Chương Nhị Nha, cô thật không biết xấu hổ! Giang kiều vẫn là một đứa nhỏ. Cha mẹ con bé đã mất đã đủ đau lòng, Chú của con bé là liệt sĩ chết vì bảo vệ quê hương.”

“Khốn nạn! Cô con mẹ nó có còn là người không? Cô đi sát muối vào vết thương đứa nhỏ! Con bé khắc ai? Cha mẹ và chú con bé không còn nữa thì liên quan gì đến con bé?”

“Mọi người ở đây sống trong một cái viện, là hàng xóm của gia đình họ đã nhiều năm nay, nhưng chưa hề nghe nói trong sân nhà chúng tôi có ai bị con bé khắc chết.”

“Tôi xem ra mẹ con mấy người không phải thứ gì lương thiện! Kiều Kiều nhà tôi là đứa trẻ nổi tiếng thành thật, tôi tin con bé đánh đứa nhỏ là có lý do.”

“Kiều Nhi, nói cho thím ba biết, hai đứa nhỏ đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Giang Kiều liếc nhìn mọi người cười khổ! Trên mặt lộ rõ vẻ mặt buồn bã tủi thân:

“Gia đình cháu hoàn cảnh như thế nào mọi người ai cũng biết! Trước đây hai đứa nó còn trộm lõi than cháu nhặt được, thậm chí còn đe dọa cháu! Bà nội nói, mọi người ai sống cũng không dễ dàng, ai đốt không phải là đốt? Nên mấy đứa nó trộm lõi than của cháu, cháu cũng không dám nói gì!”

"Nhung nếu để bọn họ cầm đi bà nội phải làm sao bây giờ? Bà nội cháu còn đang sinh bệnh đâu!"

"Không thiêu kháng bà nội bệnh càng nặng thêm! Cô dì chú bác giúp cháu một lời nói công bằng. Gia đình liệt sĩ không giả, chú của cháu vì bảo vệ quê hương đất nước mà hi sinh là sự thật! Nhưng bây giờ những người thân duy nhất của chú, bị khinh dễ, đang sống khốn khó, bị đông lạnh mà chết trên mảnh đất quê hương mình bảo vệ.”

“Ở trong mắt mẹ con ba người họ, bọn chúng mới là người tốt!”

Nghe Giang Kiều nói xong, mọi người xung quanh nghẹn ngào nói không lên lời! Những người phụ nữ cảm động rơi nước mắt, họ cũng là mẹ, nhìn đứa nhỏ này ăn mặc quá mỏng manh, giọng nói khàn khan, thân hình nhỏ bé đơn bạc. Thật đáng thương!

Tống Liên Phong thật sự rất đau lòng, cô ta ôm lấy Giang Kiều vào lòng, hướng xung quanh giải:

“Nhìn xem, Kiều Nhi của chúng ta quả là một đứa trẻ lương thiện! Nếu không phải họ ăn hϊếp đứa nhỏ lương thiện này đến đường cùng, khẳng định con bé không động thủ!”

Con bé này hôm qua còn phát sốt đấy, bệnh còn chưa khỏi. Sáng sớm tinh mơ đã dậy theo tôi ra ngoài kiếm than đá. Con bé nhỏ như vậy! Vì cái gì chứ? Không phải vì muốn bà cụ đang bệnh có cái kháng nóng nổi nằm thôi sao!”

Tống Liên Phong không nói nhiều, nhưng bà nói ra trọng tâm những gì cần nói.

Mọi người xôn xao bàn tán, chủ yếu là về ba mẹ con nhà nọ.