Lúc Tống Liên Phong đi tới, ba đứa nhỏ đã ăn xong, không có người đưa tới, liền lấy cơm từ căng tin đi.
Khi Giang Kiều lấy tiền và phiếu ăn ra, Xuân Minh và Xuân Hj vẫn còn choáng váng.
Khi đó, họ cho rằng Vương Đại Hoa rất tốt với Giang Kiều, có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, sau khi Giang Kiều giải thích thì họ mới nhận ra rằng cô kiếm được nó bằng cách nhặt rác.
"Cháu gái, chuyện sáng nay đã nghe rồi phải không?"
Giang Kiều gật đầu, cô không biết Tống Liên Phong có ý gì.
"Cháu nói xem bà cụ này cũng thật là, cháu bao nhiêu tuổi chứ vẫn còn là đứa nhỏ, nuôi sống bản thân đã là vấn đề, vậy mà đòi hai trăm đồng tiền, thật là muốn tiền muốn đến điên rồi!”
Giang Kiều cười khổ:
“Dù sao là bà nuôi dưỡng cháu, xin tiền là chuyện bình thường, sau này có kiếm được tiền, ta sẽ từ từ trả lại. Ít nhất nhà ông nội Kiều không có con cháu theo sau."
Tống Liên Phong thở dài, vẻ mặt chán nản nói:
"Người này a thật là hết chỗ nói. Bình thường có ai không nói bà nội cháu là người cư sử khéo léo tốt tính đâu, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc hồ đồ như vậy, đồng ý phân gia với cháu chứ?"
Còn cháu nữa cũng thật là, sáng này thím nói gì với cháu đều vô ích cả, tuy nói ông cụ Kiều là người tốt, nhưng dù sao hắn vẫn là đàn ông, ở khía cạnh nào đó, việc chăm sóc cháu gái không thuận tiện bằng bà cụ được."
Giang Kiều cười khổ nói:
"Chính là như vậy, thím ba, thím cũng đừng quan tâm, cháu không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy, nói sao được? Có lẽ chúng ta thật sự không có duyên phận."
Xuân Hạ ở một bên không vui bĩu môi nói:
“Mẹ, coi mẹ nói gì kìa, Giang Kiều rời đi là tốt nhất! Em ấy mới bao tuổi, vậy mà Giang gia còn có ý định để em ấy làm vợ của Giang Hà. Thật sự là điên rồi! Tốt hơn hết là nên tránh xa những người như vậy.”
Tống Liên Phong sờ sờ đầu Giang Kiều, vẻ mặt yêu thương nói:
"Cháu gái, nếu chuyện đã như thế này rồi, ta có thể yên tâm ở chỗ này nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuyện này ta đã hỏi thăm rồi, đau xương cốt là phải chú ý dưỡng, lỡ như có vấn đề gì, về sau người chịu tội chính là bản thân mình, đừng vội vàng xuất viện.”
Buổi tối, Ninh Hạo và Kiều Kiệt mang theo sổ hộ khẩu và sổ khẩu phần lương mới phát đến gặp Giang Kiều.
“Cháu gái, hộ khẩu cùng sổ lương thực này cháu bảo quản nhé, từ nay về sau cháu sẽ là tổng quản của nhà chúng ta, ông sẽ chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi sống gia đình.”
“Ha ha, cháu không biết đâu, bà nội và thím cháu nhìn sổ hộ khẩu và sổ khẩu phần lương thực của chúng ta, mặt đều phải tái xanh, nhìn thấy họ ông liền hết giận.”
Giang Kiều đối sử chăm sóc bà cụ như thế nào lúc bị bệnh, Kiều Kiệt đều nhìn thấy ở trong mắt.
"Cô bé thà chính mình ngủ kháng lạnh, cũng không muốn Vương Đại Hoa chịu khổ, bà cụ này quá hồ đồ, tìm thấy con trai cháu trai ruột bắt đầu tính kế đứa cháu gái này, ở trong mắt ông cụ, bà nội như vậy không có là tốt nhất.”
Giang Kiều vuốt hai cái sổ mới làm, thở dài: "Nói tới đây, cháu thấy có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân cháu có lỗi với bà nội. Thôi bỏ đi, không nhắc đến bọn họ nữa! Ông nội Kiều, khi nào cháu mới có thể xuất viện, Về nhà dưỡng thương như thế này có ổn không?”
Ông cụ liếc mắt nhìn Ninh Hạo và Giang Kiều:
“Cháu gái, nếu có tin tưởng vào tay nghề y thuật của ông thì chúng ta xuất viện. Thương này cần được điều dưỡng chăm sóc, nằm viện không tiện, nếu không chúng ta sẽ về nhà, chúng ta tự mình chăm sóc."
Ninh Hạo vẫn còn bất an, liền đi tới hỏi ý kiến
bác sĩ, sau khi xác nhận xong mới dẫn hai ông cháu Giang Kiều và chị em nhà họ đỗ rời đi.
Sở dĩ Giang Kiều vội vàng rời đi là vì thuận tiện cho cô về nhà dưỡng bệnh, cô cảm thấy có lỗi khi để Xuân Minh và Xuân Hạ ở lại bệnh viện.
Còn có một điểm nữa là Ninh Hạo sắp rời đi, mặc kệ nói như thế nào, người bạn này thật sự chí cốt ở mức độ nào đó. Đừng nói hai người cùng nhau làm việc kiếm tiền, chỉ nói rằng lần này cô thật may mắn khi được anh giúp đỡ trong quá trình trốn chạy.
Mặc dù kết quả có chút khác biệt với suy nghĩ trước đó của cô, nhưng ít nhất cô đã rời khỏi Giang gia.
May mắn thay, nhà ông cụ Kiều Kiệt thành phần đơn giản, ông cụ cũng là người tốt, tạm thời ở lại Kiều gia là một lựa chọn không tồi.
Ở tuổi của cô và thời đại này, nếu cô thuê nhà một mình, chưa kể những người hàng xóm xung quanh, tổ dân phố nhất định sẽ chú ý đến cô.
"Ông nội Kiều, từ nay về sau cháu ở nhà ông, cháu phải trả tiền thuê nhà cho ông, cháu không thể sống miễn phí. Ông đừng nhìn cháu vì cháu còn nhỏ, nhưng cháu cũng có thể tự mình kiếm tiền."
Ông lão buồn cười liếc nhìn Giang Kiều:
"Cô bé, không cần làm đến mức đó? Lão già ta, nếu thật sự thu tiền thuê nhà của đứa nhỏ cháu, sau lưng khong bị người ta mắng sao?"
Cháu cứ sống bình thường ở đây đi, khi cháu lớn rồi, muốn đi đâu, làm gì, ông cũng không quản nữa.”