Chương 52: Thần trợ giúp

" Kiều Kiệt đồng chí, đồng chí có phải quản chuyện này quá rộng rồi không?"

Vương Đại Hoa thẹn quá thành giận lúc này không còn khách khí nữa, khuân mặt âm trầm trực tiếp nói dỗi với ông cụ Kiều.

"Hừ, tôi quản rộng thì như thế nào? Chuyện của Giang Kiều tôi quản chắc, mấy người không hiếm lạ, tôi thích a, nếu có ý kiến

phản đối thì đến cục công an họ bình sử, xem lý lẽ đứng ở phía Giang Kiều hay đứng ở phía gia đình bà.”

Đêm qua ông cụ đi ra ngoài khám bệnh cho người ta, nên mới không biết chuyện đã xảy ra với đứa nhỏ Giang Kiều. Buổi sáng Ninh Hạo đi hỏi thăm chuyện phân gia, cũng giống như những gì Triệu Kiện nói giống nhau, hắn suy nghĩ kỹ càng, chỉ có ông cụ Kiều thích hợp làm người bảo hộ, và đang ký hộ khẩu cho Giang Kiều.

Ông cụ Kiều này không vợ không con, con gái nuôi của ông cũng đã lấy chồng ngoài thành phố, bình thường cũng không hay liên hệ hay về thăm ông cụ, người như vậy là thích hợp nhất với hoàn cảnh Giang Kiều lúc này.

Vì vậy, để giảm bớt việc rắc rối, hắn đã đi tìm ông cụ thuận tiện tới gặp Giang Kiều thương lượng việc này.

Kiều Giới nói xong, trực tiếp mở cửa đi vào phòng bệnh, Ninh Hạo đi theo phía sau, trước khi đóng cửa còn nháy mắt với Xuân Hạ, bảo cô bé giữ cửa.

Ngưu Quế Hoa chỉ muốn đứng ở cửa nghe lén, nhưng Xuân Hạ không cho bà ta lại gần.

"Người này làm sao vậy? Ngươi lớn như vậy, còn muốn mặt mũi không?"

Ngưu Quế Hoa mắng:

"Con ranh chết tiệt kia, ai muốn mày xen vào việc người khác! Mẹ chúng ta phải làm sao đây?"

Vương Đại Hoa tức giận trợn trắng mắt nhìn con dâu: “Chuyện tốt đều do cô nói phá hư, tôi có thể làm sao bây giờ? Chỉ chờ người ta lấy tiền đưa cho Giang Kiều rồi chia nhà thôi, ai…!”

Bà dù nằm mộng cũng chưa bao giờ nghĩ đến, sự tình lại đi đến nông nỗi này, bao giờ mơ rằng mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

"Đi thôi, chúng ta chờ tổ dân phố đến rồi xem!"

Trong phòng, ông cụ Kiều Kiệt kiểm tra vết thương cho Giang Kiều, ông cụ nhịn không được muốn mắng người:

"Thật là ác tâm, như thế này là muốn gϊếŧ người a! Cháu gái, kiên nhẫn một chút, ông cho cháu bôi thuốc mỡ."

Ninh Hạo giải thích cho Giang Kiều lý do tới đây.

Kiều Kiệt vừa nghe vừa nhìn Giang Kiều:

"Cháu gái, cháu nghĩ thế nào, chúng ta cùng nhau chăm sóc lẫn nhau nhé?"

Giang Kiều nhẹ nhàng thở dài, sau đó nhoẻn miệng cười:

"Ông nội Kiều, không ngờ hai chúng ta thật có duyên phận! Nếu ông không ghét cháu là cái liên lụy, thì chúng ta có thể trở thành người một nhà, về sau cháu sẽ nâu cơm giặt quần áo cho ông, rảnh rỗi ông có thể dạy cháu một ít lý lẽ cuộc sống.”

"Được, chúng ta đã thống nhất rồi, không được đổi ý, về sau lão xương cốt này nhờ cháu gái ta chiếu cố nhé."

Thấy hai người đã đạt được thỏa thuận, Ninh Hạo vội vàng bày tỏ ý kiến

vừa rồi của Ngưu Quế Hoa.

"Vừa đúng lúc, phong bì hôm qua em đưa đưa cho anh còn chưa động tới, dùng luân số tiền này đi. Ông nội Kiều, Giang Kiều cũng tiết kiệm được một ít tiền, ông không cần phải ra số tiền này đâu ạ, của em ấy là đủ rồi.”

Mặc dù không rõ tiền của Giang Kiều đến từ đâu, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, anh vẫn nhớ mang theo hộ khẩu và sổ khẩu phần lương thực, Kiều Kiệt cảm thấy Giang Kiều là một cô bé không hề đơn giản.

"Được rồi, cậu cứ lo việc này đi. Tôi sẽ chờ tin tức tốt của chúng ta."

Giang Kiều đoán chừng, bà cụ hiện tại nhất định đang hối hận, giá cả là Ngưu Quế Hoa đưa ra, nếu là bà cụ chắc chắn sẽ cao hơn mức này, có lẽ người từng là bà nội này sẽ có điều kiện khác, nhưng cứ như vậy bị con dâu ngu xuẩn kéo chân sau.

Giang Kiều và Xuân Hạ ở lại bệnh viện, họ không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, Giang Kiều cảm thấy lưng cô không còn đau nữa, thậm chí bản thân cô cũng phải cảm than, ông cụ thực sự giỏi trong điều trị vết thương bầm tím.

"Tin tốt, tin tốt!"

Xuân Minh là người đầu tiên chạy vào, hắn đã có mặt ở hiện trường cả buổi sáng, khi nhóm Ninh Hạo đi đăng ký hộ khẩu, cậu thiếu niên chạy về trước để báo tin vui.

"A? Thực sự xong rồi, haha, thật tuyệt…!"

Giang Kiều thực sự rất ngạc nhiên khi có thể rời khỏi Giang gia một cách suôn sẻ như vậy, trong lòng Giang Kiều thật sự ngoài ý muốn. Vương Đại Hoa tạm thời bị gia đình con trai làm cho bối rối, cho nên chuyện này mới thuận lợi như vậy, bằng không nếu là ngày bình thường, mọi chuyện không đơn giản như vậy.