Lý Mỹ Lan thở dài vài lần, nhưng Giang Kiều và Tống Liên Phong hoàn toàn phớt lờ cô ta rời đi.
Từ xa họ có thể nghe được Lý Mỹ Lan hậm hực, đơn giản là gia đình họ không có đủ lương thực, và cũng không muốn chả lại. Đáp lại thái độ Lý Mỹ Lan, Giang Kiều chỉ cười khinh bỉ.
Giờ ai đủ lương thực? Không phải là đang ức hϊếp, lợi dụng chiếm tiện hai bà cháu, già nhỏ yếu nhược hay sao? Cô không thể kiểm soát những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng bây cô ấy ở đây, Giang Kiều sẽ bắt họ phun ra những gì họ nợ hai bà cháu.
Tống Liên Phong liếc nhìn Giang Kiều đang cúi đầu bước đi, thở dài nói:
"Lý Mỹ Lan là người tham ăn lười biếng, muốn lấy đồ từ tay cô ta có chút khó khăn. Lúc đó thím đã khuyên bà cụ, nhưng Bà cụ không nghe. Ở nhà hết lương thực rồi à? Trở về qua thím cho mượn? Cố gắng đến cuối tháng cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
Giang Kiều lắc đầu, mặt không biểu tình nói:
“Mượn thì phải trả. Đó là lương thực của gia đình chúng ta, hơn nữa, cháu cũng không biết tháng sau tiền mua lương thực ở đâu ra? Cũng không thể cứ dựa vào lòng hảo tâm của mọi người mãi được. Thím và mọi người cũng không dễ dàng gì!"
Giang Kiều trước kia là người như thế nào, Tống Liên Phong vốn là người sáng suốt. Một cô bé ngoan ngoãn, nghe lời nhưng tính tình lại quá rầu rĩ, rụt rè. Người cũng thành thật, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng, càng đừng nói về nhà cáo trạng.
Tống Liên Phòng đoán tình nết cô bé như vậy, có quan hệ tới cách giáo dục của bà cụ. Ngày xưa khi bà cụ có con trai bên cạnh, bà cụ còn kiên cường một chút, khi con trai chết đi, những kẻ thiển cận không lương tâm đó, chuyên tìm hai bà cháu gây phiền toái.
Tống Liên Kiều vòng tay qua vai cô bé, nghiêm túc nói:
"Con gái, bà nội đã già cái nhà này phải dựa cháu thôi! Sau này cháu phải học cách trở nên mạnh mẽ! Những kẻ khó coi kia sẽ tìm quả hồng mềm mà nắn bóp. Cháu hôm nay làm rất tốt, từ giờ trở đi cứ tiếp tực phát huy biết không?"
Người lớn trong đại tạp viện cũng chỉ giúp đỡ bấy nhiêu, không thể ngày nào cũng có mặt ở nhà trông chừng. Còn giải pháp lâu dài thì chỉ có cách tự bản thân cô bé phải cứng rắng mạnh mẽ lên, hàng xóm giúp đỡ, cổ vũ.
Giang Kiều hiểu ý tứ của Tống Liên Phong, họ cũng chỉ là hàng xóm. Có một số việc người khác có thể giúp đỡ, có một số việc người khác không thể can thiệp, cô bé gật đầu nói:
“Cháu hiểu, từ sau cháu sẽ không như vậy nữa!"
Tống Liên Phong vỗ vỗ Giang Kiều vai cười nói:
"Kiều Kiều, cháu nghĩ như vậy rất tốt! Ai sợ ai? Nhà ta vẫn là gia đình liệt sỹ, chỉ cần chúng ta có đạo lý, đi đâu cũng không sợ."
Khi hai người đến nơi, đổ phế thải đã cao như ngọn đồi, chật kín người, cơ bản là họ đều có chung một suy nghĩ là tiết kiệm ít tiền cho gia đình. Hơn nữa, ở thời gian nhất định sẽ có xe tải tới chở thứ này đi.
Cô và Tống Liên Phong không kịp nói chuyện, liền lao tới nhanh chóng tranh đoạt. Giang Kiều mặc dù chưa từng làm công việc này bao giờ, nhưng cô không thể cưỡng lại được sự thật, đôi tay cô hành động trước khi não bộ kịp phản ứng.
Trong không gian của cô có rất nhiều thân, nhưng cô không thể lấy nó ra, cô không thể giải thích nó đến từ đâu. Để tránh cho mình không bị lạnh cóng, cô chỉ có thể nhanh chóng nhặt thôi.
Đôi tay nhỏ bé cầm một chiếc cào nhỏ, cô nhanh chóng nhặt phế than. Khi nhìn thấy thứ gì đó màu đen còn sót lại, cô nhanh chóng nhặt ra bỏ vào giỏ.
Đang lúc cô đang bận làm việc thì có hai bóng người lẻn tới bên cạnh cô. Giang Kiều đã nhận ra có người đang đến gần cô, nhưng nơi này không phải của gia đình cô, chỉ cần người kia không cản trở, gần chút thì gần chút thôi.
Cảm nhận được chiếc giỏ phía sau mình đang di chuyển, Giang Kiều quay lại và thấy hai đứa nhỏ trạc cô bé Giang kiều, thò tay vào giỏ của mình. Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, cô hét lớn:
"Bỏ nó xuống."
Giọng nói non nớt có chút khàn khàn, nhưng vẫn toát ra một cỗ khí tức đáng sợ từ người cô bé này. Hai đứa nhỏ một trai một gái, không khỏi giật mình. Sao hôm nay con bé chết tiệt này lại giống như một người khác vậy? Lúc trước đến lấy, nó sau vài câu cũng không dám nói vì sợ hãi! Hôm nay có chuyện gì vậy?
Bọn chúng có chút không cam lòng trừng mắt nhìn Giang Kiều:
"Con nhóc thối, mày Hôm nay thật dũng cảm! Tao cho mày nói lại! Những thứ này đều thuộc về bọn tao. Không đưa tao sẽ tấu chết mày."
Thằng nhóc giơ nắm đấm về phía Giang Kiều, tiểu Giang Kiều ngày xưa có thể sợ hãi, nhưng cô là ai? Thật là một câu chuyện hài hước! Không cần nói nhiều, trực tiếp thượng cẳng chân.
Cậu bé không kịp chuẩn bị đã bị Giang Kiều đá ngã xuống đất, con nhóc thấy đồng bon mình thua thiệt liền dùng cả răng và móng vuốt lao về phía Giang Kiều. Đáng tiếc Giang Kiều không còn là cô bé nội tâm nhút nhát ngày xưa, né người sang một bên, cô gái nhỏ trực tiếp ngã xấp xuống đống than.
"Hu hu hu…Mẹ ơi, mẹ ơi, có người đánh bọn con, mẹ ơi mau đến giúp con đi!"
Không phải xung quanh không có ai nhìn thấy ba người Giang Kiều ra tay, nếu là người khác thì họ cũng sẽ sẵn sàng xông đến, trẻ con thì có cái gì thù hận sâu sắc được chứ?
Nhưng bọn họ không dám dây dưa với mẹ của hai đứa trẻ này! Người phụ nữ đó không chỉ chua ngoa khốn nạn! Bà ta cái gì cũng có thể nói ra bằng miệng, bà ta nổi tiếng ở khu vực này. Không còn cách nào, họ không muốn dính vào rắc rối.