Ngưu Quế Hoa thở dài, nắm lấy tay con gái, vừa đi vừa nói: “Con tưởng mẹ không nghĩ đến sao, nhưng về quê thì làm được gì? Ăn còn không đủ? Mệt chết mệt sống cả năm làm việc, kiếm cũng chẳng bằng hai tháng lương của người thành phố.
Nhìn người dân thành phố cuộc sống của họ là cái gì, nhìn vào cuộc sống của chúng ta
sống ở nông thôn là cái dạng gì, vạn bất đắc dĩ, chúng ta chưa thể quay về. Chỉ cần cha con có thể ở lại, gia đình chúng ta sẽ có hy vọng.
Mẹ không muốn các con tiếp tục cuộc sống cũ. Con xem mẹ và bà nội con đi, dù chúng ta rất khác nhau. Cách nhau cả một thế hệ, hơn kém nhau rất nhiều tuổi, nhưng nhìn bà cụ còn trẻ hơn cả ta. Đây là sự khác biệt giữa thành phố và nông thôn, bọn họ không nhanh già."
Sau khi hai người họ gửi đồ đến bệnh viện, Giang Kiều hoàn toàn không để ý đến, giả vờ ngủ, Xuân Hạ có thể giải quyết được.
Sáng sớm hôm sau, Tống Liên Phong đưa cơm cho ba đứa trẻ, rất phấn khích mang đến một tin tức.
"Cái gì, Thím nói Giang Hà và Giang Hải bị bắt đi?"
Tống Liên Phong mỉm cười gật đầu:
"Động tĩnh cũng không nhỏ, ngay cả bên kia đường cũng biết, cho nên ta rất không hiểu. Chuyện này là ai báo cáo?"
Xuân Minh khịt mũi. "Ai quan tâm người nào đi báo, chỉ cần hắn ta bị bắt đi là tốt rồi."
Tống Liên Phong thở dài.
"Thằng nhóc này, con biết cái gì? Bắt lại, cảnh sát nhất định sẽ đến tìm Giang Kiều xác minh. Lúc đó con muốn Giang Kiều nói gì? Nếu nói ra sự thật, về sau như thế nào ở chung với gia đình kia? Nếu không nói gì, chính là bao che, đừng quá ảo tưởng tình cảm của bà cụ, hai đứa kia chính là cháu trai ruột của bà cụ.”
Giang Kiều chỉ cười nhẹ.
“Thím ba , đừng lo lắng, cháu biết phải nói gì.”
Tống Liên Phong chỉ nghĩ rằng Giang Kiều là một đứa trẻ, nghĩ khuyên nhủ dặn dò chút:
"Ai, chịu chút thiệt thòi chút cũng không sao. Dù sao vẫn là con cháu nhà họ Giang, sau này còn phải kiếm miếng ăn sống dưới bàn tay của hai người đó."
Giang Kiều không ngờ cảnh sát và tổ dân phố lại đến nhanh như vậy! Ánh mắt đầu tiên cô nhìn người đàn ông mặc quân phục, lần thứ hai cô không dám nhìn thẳng anh ta, cô không thể giải thích được cảm giác của mình, có chút lo lắng, sợ đối phương sẽ nhìn thấy danh tính thực sự của cô ấy.
Khi đối phương lên tiếng, Giang Kiều đã điều chỉnh lại tâm lý, thân thể đã thay đổi, còn sợ cái gì?
Nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao của Giang Kiều, đặc biệt là vẻ mặt rụt rè.
Thoạt nhìn, những vị khách đến thăm lập tức cảm thấy đồng cảm, họ đã hiểu rõ sự việc và biết rằng đứa trẻ được nhặt về, trước đây ở với bà cụ còn khá tốt, nhưng từ khi bà cụ tìm thấy con trai và cháu trai, cô bé bị đối xử khác biệt.
"Giang Kiều tiểu đồng chí, chúng tôi nhận được thư cử báo, hai anh em nhà họ Giang bạo hành đồng chí, Giang Hà đã có hành động không đúng mực với đồng chí. Điều này là đúng hay sai? Đồng chí có thể cho chúng tôi biết tình huống cụ thể được không? Đừng sợ, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ làm chủ cho đồng chí."
Giang Kiều ngẩng mặt lên khuân mặt nhỏ nhắn, vuốt ngọn nói một câu:
"Cháu không biết có nên nói thật hay không, sợ bà nội và những người khác sẽ tức giận."
Nhân viên tổ dân phố trực tiếp đưa ra quyết định cho cô:
"Giang Kiều, đừng sợ, hết thảy còn có tổ chức đâu, chúng ta không thể oan uổng người tốt, cũng không thể muông chiều người xấu phải không? Cháu gái, có Triệu đồng chí ở đây cháu chỉ cần kể lại chi tiết tình huống lúc đó như thế nào?”
Những gì Giang Kiều nói tiếp theo về cơ bản giống với những gì họ điều tra, chính là cô bé này gặp may, nếu không thì Giang Hải có thể đã gϊếŧ chết cô bé.
Sau khi giải thích sự việc, thái độ của Giang Kiều đặc biệt chân thành:
"Chú, thím, cháu có một yêu cầu được không? Mọi người cũng biết, cháu là được bà nội nhặt về nuôi, đối với Giang Hải và Giang Hà có thể giáo dục một chút thôi được không ạ? Cháu không muốn truy cứu bọn họ trách nhiệm.”
“Sau bao nhiêu năm chia ly cuối cùng bà cháu cũng được đoàn tụ với con trai và cháu trai, cháu không muốn bà phải buồn vì cháu.”
“Ngoài ra, với tình hình hiện tại, cháu thực sự không thích hợp để ở cùng bọn họ, hôm nay là Giang Hà, nhưng cháu không dám chắc về sau còn có chuyện gì xảy ra nữa không?”
“Cháu muốn nhờ tổ chức giúp cháu chuyển hộ khẩu và quan hệ lương thực, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, họ cũng không thể dùng việc này để áp chế cháu nữa.”