Chương 47: Tư duy

"Nói cho tôi biết, tôi ngày ngày lo lắng quan tâm là vì ai? Không phải là vì các người? Đều nói tôi thiên vị Giang Kiều, Nếu tôi thiên vị đứa nhỏ, mấy người còn có thể ở đây sao? Giang Bình anh càng sống càng thụt lùi, Giang Kiều là ai? Không cần tôi nói, mấy người người một nhà đã lan truyền khắp nơi, đừng nói trong đại viện này, ngay cả khu lân cận người ta đều biết đứa nhỏ là tôi nhặt về nuôi.”

“Dù vì lý do gì mà hai đứa trẻ đánh nhau, nếu người đó bị đánh đến mức phải nhập viện, và nếu có tin đồn về việc đó, dù có chính đáng hay không thì người ta vẫn sẽ nghĩ đó là lỗi của gia đình chúng ta.”

“Chuyện này không có người truy cứu thì thôi, nhưng nếu có người truy cứu, anh cảm thấy chuyện này có thể giải quyết được sao? Về phần những gì Giang Hà và Giang Hải làm, trong mắt người quan tâm, bọn họ đây là hành động của những kể côn đồ đùa giỡn lưu manh, làm tổn thương người khác."

Những chuyện khác Giang Bình không hiểu, nhưng đùa giỡn lưu manh đã là chuyện lớn, không chỉ ở thành thị, mà ở nông thôn cũng là tội nặng.

Hắn đột nhiên hoảng sợ, giọng điệu thay đổi:

"Mẹ, mẹ, con phải làm sao đây? Giang Kiều không phải là người nhà chúng ta sao, mẹ không phải đồng ý để nó làm vợ của Giang Hà sao? Đây không thể coi là sai lầm đi. Đều là chuyện người một nhà, người ngoài làm sao có thể xen vào?"

Giang Bình đã biết con trai mình vì sao đánh nhau, lúc đầu hắn thật sự không để ý, khi lão thái thái nói ra lời này, hắn liền cảm thấy sự tình đã trở nên nghiêm trọng.

Chưa kể hắn ta, ngay cả Ngưu Quế Hoa và những người khác đều lo lắng nhìn Vương Đại Hoa.

"Mẹ, chúng ta nên làm gì?"

Vương Đại Hoa thở dài:

"Làm sao được? Ngày mai lại đến an ủi Giang Kiều, đừng nói thiên vị hay không. Dù sao Giang Kiều cũng chỉ là đứa con gái được nhận nuôi, sao có thể không quan tâm đến cháu trai ruột của mình?"

"Ai, từ nay mọi người nên cẩn thận cho tôi, Giang Kiều không đồng ý làm vợ của Giang Hà nên chuyện này từ nay sẽ chấm dứt."

"Vài năm nữa, khi Giang Kiều lớn lên, sẽ phải tìm gia đình nhà chồng, đến lúc đó chúng ta thu lễ hỏi cũng cũng đủ Giang Hà cưới vợ, đâu cần đắn đo Giang Kiều làm con dâu trong nhà?"

Trên mặt Ngưu Quế Hoa đột nhiên lộ ra vẻ hiểu ra, trìu mến ôm lấy cánh tay bà cụ.

"Mẹ, mẹ vẫn thông minh như vậy, sao con không nghĩ tới chuyện này? Sao con không nghĩ đến có thể làm như vậy đâu, còn chính là không muốn người ngoài chiếm hời, mẹ không hổ là mẹ vẫn lợi hại như ngày xưa. Nhung lỡ như Giang Kiều không tha thứ cho Giang Hà và những người khác thì sao?"

Bản thân Vương Đại Hoa cũng không thể nói ra chuyện này, Giang Kiều đã khác trước kia, cô gái này tính cách bướng bỉnh, bà thực sự không có bao nhiêu tự tin có thể thuyết phục đứa trẻ này.

"Ai, nói gì thì nói, tốt xấu gì cũng là ta nuôi sống con bé, không xem mặt tăng thì phải xem mặt phật, rời khỏi cái nhà này có thể ở chỗ nào, ăn cái gì.?"

Nói đến đây, bà cụ nhân tựa hồ có chút tự tin, lần này đứa nhỏ kiếm được tiền toàn bộ bộ đều giao cho bà, trong tay Giang Kiều mười, hai mươi đồng thật sự không làm được gì.

"Được rồi, từ nay về sau dùng đầu óc mà làm việc, đây là thành thị, không phải nông thôn, sau này muốn lập thân ở thành thị, danh tiếng rất quan trọng, đặc biệt là hàng xóm, cô phải qua lại tạo mối quan hệ tốt, thì mới biết đám mấy nào có mưa? Được rồi, tắm giặt rồi nghỉ ngơi đi, tôi còn phải đến bệnh viện."

Vương Đại Hoa lần này không quay lại bệnh viện, vì vậy Giang Mai cùng Ngưu Quế Hoa cũng tiếp nhận việc này, từ nay về sau phải trông cậy vào bà cụ, nhỡ sau này Vương Đại Hoa kiệt sức mà đi ra thì phải làm sao?

“Mẹ, mẹ nói chúng ta sống như thế này không phải là tương lai lâu dài, nếu không chúng ta có thể thuyết phục bà nội về với chúng ta, bán nhà trong thành phố có thể kiếm được rất nhiều tiền. Con nghĩ kỹ rồi, không muốn ở trong thành tìm đối tượng nữa. Ninh Hạo kia căn bản không có hứng thú với con, huống chi là Xuân Minh nhà họ Đỗ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự sẽ đi xin ăn đấy. Đưa cả Giang Kiều về quê, đến lúc dó muốn làm gì con nhỏ đó mà không được, cũng đâu phải chịu cái cục tức này? "