Chương 45: Buông ra

Vương Đại Hoa trừng mắt nhìn con dâu:

“Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Mau về chuẩn bị đồ đạc mang qua… Quên đi, tôi không khiến cô, tôi về, cô ở đây lo liệu.”

Giang Kiều không cần Ngưu Quế Hoa chiếu cố, người phụ nữ này ở lại đây cũng chỉ khiến cô tức giận.

"Bà nội, cháu không cần họ ở lại, cháu có thể tự chăm sóc bản thân, cháu không muốn làm phiền họ. Bà nội về mang những đồ cháu cần dùng đến đây là được."

Tống Liên Phong ở bên cạnh nói:

"Hay là để Xuân Hạ nhà tôi ở lại với Kiều Nhi đi, con bé nghỉ học cũng chưa có việc gì làm."

Xuân Minh lo lắng đến mức nhảy sang một bên:

“Mẹ, con cũng ở lại, con có thể giúp chị con một tay.”

"Được rồi, con ở lại đây với em gái Kiều Nhi, sáng mai mẹ sẽ tới gặp con."

Những người hàng xóm đi qua nhìn đứa nhỏ, nói vài lời an ủi trước khi mọi người cùng nhau rời đi.

Sau khi những người khác rời đi, Ninh Hạo bước vào một thân hàn ý, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên tối sầm.

"Giang Kiều, em muốn làm sao bây giờ? Có muốn tôi tìm người đánh chúng nó một trận không? Bất quá đánh bọn hắn cũng được, nhưng sau này em không thể ở trong căn nhà đó."

Giang Kiều cười khổ, âm thầm thở dài khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo, chẳng trách Giang Mai chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng người này.

Nhìn Giang Kiều im lặng, Ninh Hạo không hiểu cô đang nghĩ gì. "Chuyện gì thế?"

"Không có gì, em muốn nhờ anh làm một việc thôi."

Nói xong, từ trong túi móc ra hộ khẩu và sổ khẩu phần lương thực, Ninh Hạo nhìn thấy hai thứ này còn cái gì không hiểu.

“Cô nhóc này, có phải em nghĩ đến việc này từ lâu rồi phải không?”

Giang Kiều thở dài:

“Nếu tính toán tốt từ trước, hôm nay em cũng không rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy rồi, em chỉ nhất thời làm thôi.

Cô ấy cũng không ngờ Giang gia lại đánh chủ ý vào một đứa trẻ, đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, Giang gia thật sự khiến người ta nhìn vào cũng không nói nên lời.

Mặc dù bà cụ đã nhặt và nuôi Giang Kiều, cô sẽ ghi nhớ và đền đáp ân tình này, nhưng chắc chắn nó sẽ không được đền đáp bằng chính mạng sống của cô, kể cả bà nội cô ấy cũng vậy.

Người Giang gia trời sinh xung khắc với cô ấy, bọn họ cũng không có cái duyên người một nhà, về sau để không còn những người có cái tâm tư như vậy xuất hiện, tốt nhất nên sớm tính toán trước.

Anh Ninh Hạo, anh tìm cách giúp em tách rời hộ khẩu và mối quan hệ lương thực, em không muốn vì điều này mà bị người khác kiểm soát.

“Bà nội trước đây đối với em rất tốt, nhưng từ khi bà tìm được nhà con trai, gặp được cháu nội, điều này có vẻ không ổn,nói như thế nào nhỉ…? Hôm nay Giang Hà dám nói như vậy? Nếu không có bà nội cho phép liệu hắn có dám làm như vậy không?"

Ninh Hạo cau mày nói:

"Giang Kiều, em suy nghĩ đi, nếu em thật sự làm như vậy, chỉ sợ em và bà nội em khó có thể trở lại trạng thái như trước."

"Ai, anh cho rằng trạng thái bây giờ có thể như trước kia được sao? Bà nội nhất định sẽ trách em hôm nay khiến sự tình trở nên tồi tệ hơn, cũng trách em hủy hoại thanh danh của cháu bà trước mặt nhiều người như vậy. Cho dù bà có oán hận, em cũng không có hối hận a!”

Ninh Hạo hỏi:

"Em đã nghĩ tới chưa? Hiện tại nhà em tuy rằng đông người, nhưng vẫn có chỗ cho em, nếu như em cùng bọn họ trở mặt, muốn tiếp tục ở lại cái nhà kia, e là sẽ gian nan."

Giang Kiều thở dài:

“Đi bước nào tính bước đó đi, nếu em ở lại Giang gia, cuộc sống của em cũng sẽ không dễ dàng hơn bao nhiêu. Bà nội tôi tạm thời không ý tưởng gì, thời gian dài, người thổi gió bên tai, bà cụ bị mê hoặc càng thiên vị, càng khó đối phó, vậy sao không tận dụng cơ hội này.”

Giang Kiều khi cô nói những lời này cũng không có ý tránh né Xuân Hạ và Xuân Minh, có thể ở bên cô lúc này đó đã đủ thú vị rồi, hơn nữa nếu chuyện của cô không xung đột với lợi ích của hai người này, thì bọn họ sẽ không có lý do gì để phản bội cô ấy.

Xuân Minh khó hiểu nhìn Giang Kiều: "Em lo lắng cái gì? Họ không cần em, em có thể đến nhà anh."

Xuân Hạ cũng gật đầu đồng tình với ý kiến

của em trai:

“Hai chúng ta có thể ngủ chung giường.”

Giang Kiều cười khổ lắc đầu:

“Chị Xuân Hạ, anh Xuân Minh, nếu em đến nhà chị, sau này gia đình chị sẽ gặp nhiều phiền toái hơn. Không thể đi chính là nhà chị và nhà bà nội anh Ninh Hạo.”

“Chuyện này không cần gấp, mấy ngày nay bà cụ của ta nhất định sẽ an ủi trấn an em, dù sao em vẫn đang ở bệnh viện.”

“Anh Ninh Hạo, Nắm chắc thời gian, anh cầm trước thứ này đi sử lý...”