Chương 44: Buông ra

“Tôi không nói bậy, Giang Hà nói với tôi, thím và bà nội đã đồng ý để tôi làm vợ anh ta. Tối nay tôi đang đọc sách thì bị anh ấy kéo lại gần. Tôi bịa ra chuyện này đối với tôi có gì tốt? Tôi không rảnh rỗi, không việc gì phải đi vu hãm hắn?”

"Ai nha nha! Bà Vương, nhà bà thật là tiết kiệm, đứa nhỏ nhặt được trực tiếp nuôi làm cháu dâu trong nhà. Chúng tôi tưởng bà tốt bụng như vậy, tình cảm của bà đều dồn hết cho đứa nhỏ. Chậc, Chậc, chậc… đúng là lòng người, thật sự nhìn không ra, nếu đứa trẻ người ta không chịu, liền động thủ ra tay.”

Ngưu Quế Hoa tức giận muốn quay đi tìm Giang Kiều tính sổ:

"Con ranh con, nhà tao như thế nào đắc tội mày? Để mày tùy ý sắp đặt, thứ vô ơn!"

Vương Đại tức giận mắng con trai và con dâu cả:

"Im miệng, chạy nhanh ôm đứa nhỏ về phòng, nhìn xem con bé bị thương như nào?"

Giang Kiều kéo cánh tay Vương Đại Hoa nói:

"Bà nội, cháu van cầu bà, cháu còn nhỏ, không muốn làm vợ của ai cả."

Vương Đại Hoa nắm tay cháu gái, giải thích và an ủi cô:

"Kiều Nhi, anh trai đang đùa với cháu đấy, bà nội không có nói để cháu làm vợ của ai hết, hắn chỉ muốn hù dọa cháu thôi. Đừng sợ, có bà nội ở đây."

Ngưu Quế Hoa đi tới muốn ôm Giang Kiều về, nhưng Giang Kiều quơ cánh tay không chịu:

"Tôi không quay về, tôi sợ lại bị đánh, tôi không quay về, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, bọn họ đều là người xấu."

Tống Liên Phong lại càng không buông tay.

"Thím Vương, nếu không như vậy, để đứa nhỏ về nhà chúng tôi nhìn xem, thực sự nếu bị thương nặng, thì phải đưa đến bệnh viện luân, tôi xem băng ghế kia đánh xuống, người tốt cũng chịu không nổi, hơn nữa Giang Kiều lại nhỏ như vậy, nhà thím bây giờ cũng không tiện. Mọi người dãn ra nhường đường, nhường đường, lão Đỗ giúp tôi một tay.”

Xuân Minh tức giận đạp cửa, cậu bé tức giận nói với những người trong phòng:

"Đợi đó cho tôi! Nếu Kiều Nhi có chuyện gì, tôi sẽ tính sổ với các người."

Ninh Hạo ôm lấy Xuân Minh nói:

"Được rồi, chạy nhanh qua đó nhìn xem…"

Trước đây hắn chỉ cảm thấy người nhà này không dễ ở chung, thực không ngờ nhanh như vậy đã lộ ra bản chất thật, còn muốn Giang Kiều làm con dâu nuôi từ bé, đúng là mơ mộng hão huyền.

Ninh Hạo cảm thấy bản thân Giang Hà không có can đảm, rất có thể đây là tính toán của Vương Đại Hoa và Ngưu Quế Hoa, nếu không có sự đồng ý của hai người này, hắn cảm thấy dù cho Giang Hà mượn thêm dũng khí cũng sẽ không dám làm việc này.

Khi đến nhà Tống Liên Phong, mấy đồng chí nữ nhìn thấy lưng của Giang Kiều, nhìn lưng cô bé bị bầm tím mắt họ đỏ hoe, Giang Kiều thậm chí còn hét lên đau đớn.

Tống Liên Phong càng không khách khí:

"Ra tay cũng quá tàn nhẫn. May mắn còn là người một nhà, nếu không phải đâu, phải trả là mạng người a, đánh đứa nhỏ như thế này là có bao nhiêu thù hận?”

Ninh Hạo nghe thấy tiếng kêu của Giang Kiều, ở bên ngoài vội vàng hô một câu:

"Thím, mau đưa Giang Kiều đi bệnh viện kiểm tra, nếu như bình thường, Giang Kiều sẽ không như vậy, nhanh lên, đừng chậm trễ."

Ngưu Quế Hoa trợn tròn mắt.

"A, muốn đi bệnh viện? Không cần, chỉ là đứa trẻ đánh nhau mà thôi, không cần ầm ĩ như vậy."

Ngưu Quế Hoa đau lòng tiền a, Vương Đại Hoa lẽ nào không như vậy, trước đây một xu cũng không có trong túi, bây giờ cuối cùng trong túi cũng có tiền, nếu Giang Kiều nhập viện, chẳng nhẽ sẽ không phải tiêu tiền nữa sao?

Nhưng ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào họ.

“Thím Vương, mạng sống của đứa bé rất quan trọng, không thể vì đứa nhỏ được nhặt về nuôi mà đối đãi phân biệt. Dù sao thì nó cũng là một mạng nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra, cháu trai của thím chắc chắn sẽ bị bắt lại, tốt nhất là mang đứa nhỏ đi viện xem, nếu tốt mọi người cũng yên tâm.”

Ngưu Quế Hoa lẩm bẩm nói:

"Chúng tôi không có tiền, lấy gì đi viện xem?”

Ninh Hạo ở bên ngoài hừ lạnh một tiếng:

"Bà Vương, bà còn chờ gì nữa? Đừng nói với tôi là bà không có tiền."

Vương Đại Hoa hiện tại đâm lao phải theo lao, tiểu tử Ninh Hạo biết rõ hoàn cảnh gia đình bọn họ, nếu nói lúc này không có tiền, tiểu tử này không biết có thể nói ra cái gì không?

Mà nhìn Giang Kiều như vậy, quả thực là nghiêm trọng, bà cũng lo lắng có người sẽ chết, càng lo lắng cháu trai mình sẽ bị liên lụy.

"Đi đi, nhanh lên, đưa đứa nhỏ đến bệnh viện nhìn xem, có chuyện gì, về sẽ nói sau."

Không nghĩ, Mọi người lại gây sức ép đưa Giang Kiều đi bệnh viện, lúc này Giang Kiều cũng hối hận, kỳ thật cô có thể tránh thoát cái ghế kia Giang Hải nện xuống, nhưng để diễn trông thật hơn, cô đành phải để mình chịu đòn.

Lần kiểm tra này phát hiện một vết gãy xương nhẹ khiến tất cả những người có mặt đều phải thở phào, bác sĩ thì không một chút khách khí.

“Một cô bé còn nhỏ như vậy, các người như thế nào có thể đánh đến nứt xương. Nếu dùng sức thêm một chút, có lẽ nó sẽ phải nằm trên giường cả đời. Đây là cách mấy người dạy dỗ đứa nhỏ sao? Nhanh đi lấy thuốc đi."

Trong tình huống như vậy, Giang Kiều không thể trực tiếp về nhà dưỡng thương, chỉ có thể nằm viện mấy ngày để quan sát.

"Ôi trời a, lại tốn tiền nữa. Phải ném bao nhiêu tiền mới đủ"