Chương 39: Nói chuyện

Nhắc đến con mình, Ngưu Quế Hoa thở dài:

“Có thể chạy đi đâu? Chúng ra ngoài đi xem xung quanh. Đến nơi này thời gian dài như vậy, cũng chưa có ra ngoài đi dạo xem xét, trong nhà có tần đó lương thực, vài ngày tới là hết, mẹ có thể suy nghĩ có biện pháp nào không?"

Nhắc đến chuyện này, Vương Đại Hoa có chút đau đầu.

“Ngày mai ta ra ngoài xem thế nào, nếu không được trong lời nói, mấy người trở về đi, bên này công tác ổn thỏa, ta sẽ gủi điện tín. Tất cả không thể ở lại đây, Nếu tìm không thấy công việc, như vậy sẽ làm chậm trễ công việc ở đại đội."

Ngưu Quế Hoa ngơ ngác.

"Mẹ, ý mẹ là gì? Mẹ muốn đuổi chúng ta về à?"

Vương Đại Hoa xòe tay:

"Vậy ngươi nghĩ thế nào? Đồ ăn trong thành chỉ có thể mua số lượng nhỏ theo sổ khẩu phần. Tôi và Giang Kiều không có công việc gì nghiêm túc nên chỉ dựa vào công việc hộp giấy để kiếm chút tiền."

"Tôi đã ở tuổi này rồi, người nhờ tôi đỡ đẻ cũng không nhiều, ai có thể đến bệnh viện đều đã đến bệnh viện rồi, dù tôi có làm được thì cũng không thể làm được lâu .Tôi ngày càng già đi, năm tháng không tha bất cứ ai."

Vương Đại Hoa đã sáu mươi tuổi, bà chỉ muốn giữ con trai mình ở bên cạnh, nhưng tình hình hiện tại thật sự không mấy lạc quan, xung quanh đây có rất nhiều người, chưa kể chỉ chuyện ăn thôi cũng là một áp lực rất lớn.

Ngưu Quế Hoa không muốn rời đi, cuối cùng bà ta cũng đến được đây, rời đi mà không đạt được thành tựu gì, bà ta không cam tâm.

“Mẹ, chuyện này nói sau đi, cháu gái của mẹ đã lớn rồi, không phải là lúc nên tìm đối tượng sao?

Mẹ ở đây giúp nhìn xem có người phù hợp không, tìm cho đứa nhỏ cái nhà chồng trong thành, đứa nhỏ đã mười tám tuổi rồi, mẹ nói về quê thì được cái dạng gì nhà chồng?

Tôi không muốn đứa nhỏ suốt đời giống chúng tôi, mẹ bà nội ruột đứa nhỏ, mẹ bỏ được để thân cháu gái ở nông thôn, để đứa được nhặt về hưởng phúc ở trong thành?

Nhắc đến cháu gái lớn của mình, Vương Đại Hoa cũng cảm thấy lo lắng:

“Lúc này tôi có thể đi đâu để tìm một đứa phù hợp? Bình thường cũng không để ý đến cái này a.”

Ngưu Quế Hoa mỉm cười đỡ bà cụ vào nhà:

"Mẹ không cần phải tìm ở đau xa? Con thấy trong viện này có sẵn một thiếu niên thích hợp đó!

Tiểu tử Ninh Hạo đó khá tốt, Giang Mai đối hắn ấn tượng đặc biệt là tốt, mẹ giúp con bé hỏi thăm chuyện này?”

Vương Đại Hoa nghe xong muốn cười khổ.

"Ninh Hạo? Ha hả, cô cũng thật dám nghi, dám muốn, chúng ta nhìn trúng người ta, nhưng Ninh tiểu tử có lẽ sẽ không thích Giang Mai."

Để tôi nói cho cô biết, cha Ninh Hạo là một quan chức cấp cao trong quân đội, bạn cho rằng con trai của một quan chức cấp cao có thể thích Giang Mai sao? Cô khai cái gì vui đùa? Cửa này nhà ta không phù hợp."

Khi nghe tin cha Ninh Hạo là quan chức cấp cao trong quân đội, Ngưu Quế Hoa lập tức hưng phấn, con gái bà có đôi mắt độc, chỉ trong nháy mắt đã nhìn trúng con trai của một quan chức cấp cao.

"Mẹ, như vậy chẳng phải càng tốt sao? Làm quan thật tốt. Nếu Giang Mai nhà chúng ta có thể gả Ninh Hạo, Rồi từ nay người nhà chúng ta sẽ đi theo, ăn thơm uống cay. Mẹ nên tạo điều kiện thuận lợi cho chuyện này, cháu gái của chính mình, mẹ cũng không giúp, kia còn có thể trông cậy vào ai?"

Bà cụ thở dài một hơi:

"Con cho rằng bọn họ sẽ không chọn sao? Trong thành phố có nhiều cô gái tốt như vậy lại không muốn, tại sao lại muốn con gái của chúng ta? Vẫn là cô gái có hộ khẩu ở nông thôn."

"Cô nghĩ nếu đứa nhỏ Giang Mai lớn lên xinh đẹp, không biết chừng còn có thể nhìn trúng con bé, chúng ta phải biết tự mình hiểu lấy a, đứa trẻ Giang Mai này nhìn cũng không nổi bật, cô muốn tôi nói gì với người ta?"

Hơn nữa, mặc dù tôi sống cùng sân với họ nhưng tôi thực sự không có nhiều qua lại với gia đình họ, tự nhiên chạy đến cửa làm mối cho con cháu người ta, họ nhìn trúng thì thôi, nếu không nhìn trúng chẳng phải là tự thảo lấy mất mặt sao?

Giang Kiều ôm mấy cuốn sách đi tới cửa liền nghe thấy bà cụ và Ngưu Quế Hoa đang nói về Ninh Hạo. Cô không biết mẹ con Ngưu Quế Hoa lấy đâu ra sự tự tin, cho rằng Ninh Hạo sẽ nhìn trúng con gái của họ sao?

Thật sự không hiểu nổi đầu óc của hai người phụ nữ này, họ mới đến đây có mấy ngày mà đã đánh chủ ý đến Ninh Hạo rồi, chắc Ninh Hạo chưa từng gặp hai người này bao giờ nhỉ?

Đặc biệt khi nghe thấy Ngưu Quế Hoa ra sức động viên bà cụ giúp con gái tới nhà làm mai, cô không khỏi lắc đầu, hiện tại cô có chút lo lắng, Ninh Hạo bị Ngưu Quế Hoa nhớ thương, bản thân cô ấy một đứa nhỏ được nhặt về nuôi, như thế nào có thể buông tha cô ấy. Cảnh tỉnh trong lòng về sau cẩn thận người một nhà này.

"Bà nội, cháu về rồi, vừa mới tới cửa lại nghe bà nhắc đến anh Ninh Hạo? Ninh Hạo xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy Giang Kiều đi vào, Ngưu Quế Hoa cũng không nói nữa.

"Giang Kiều, đi nấu cơm đi, tao có chuyện muốn nói với bà nội của mày, ở nhà không còn ai khác, đừng nói muốn xen vào chuyện của người khác đi?"

Giang Kiều liếc nhìn bà ta, khịt mũi nói:

“Tôi chưa bao giờ xen vào chuyện của ai, chính mình chuyện, chính mình làm, trừ khi có người tâm tư không trong sạch."