Bà cụ chỉ yếu ớt xua tay, thực sự không còn sức để nói chuyện, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Vào bếp xem xét, Giang Kiều không khỏi cười khổ, chỉ còn lại chút lương thực dưới đáy bình đựng. Chẳng trách cô bé lại đói đến như vậy, cả nhà đều phải cạn lương thực. Giang Kiều thở dài, cô nhanh chóng đun thuốc trộn lẫn thuốc cô lấy trong không gian cho bà cụ uống. Bất quá mấy ngày nay bà cụ bệnh nặng, ăn uống gì cũng thấy đắng miệng, sẽ không nhận ra mùi vị khác nhau của nước thuốc, điều này thuận tiện cho Giang Kiều.
Sau khi bận bịu chăm sóc bà cụ, Giang Kiều mệt mỏi ra một thân mồ hôi. Cô quan sát thấy hai bà cháu sống trong một cái tạp viện. Không biết hai bà cháu sinh hoạt như thế nào? Nhà cửa có chút lộn xộn.
Trong đại tạp viện có khoảng mười gia đình sống trong đó! Có đủ mọi tầng lớp xã hội. May mắn thay, gia đình họ sống ở góc đông bắc của khu nhà, tương đối hẻo lánh. Có một khoảng sân nhỏ, tường thấp, nhìn bề ngoài thì chỉ cao bằng chiều cao cô.
Tuy nhiên khi ra ngoài cô vẫn phải đi qua khu vực công cộng. Ngoài ra sân nhỏ hai bà cháu ở còn có một cái giếng, điều này thuận tiện rất nhiều cho sinh hoạt của hai bà cháu. Dù sao dùng nước máy là sẽ tốn tiền. Có giếng nước này hai bà cháu tiết kiệm được chút ít.
Giang Kiều vừa tắm rửa xong, bên ngoài có người gọi cô:
"Kiều Kiều!"
Người phụ nữ đứng bên ngoài bức tường có khuôn mặt chữ điền, mắt to, dáng người trung bình, không béo cũng không gầy. Nhìn thấy cô bé ngơ ngác nhìn mình, Tống Liên Phong có chút buồn cười.
"Đứa nhỏ này, sốt đến nức không nhận ra thím ba à? Cháu không sao chứ? Bà cụ nào rồi?"
Giang Kiều ngượng ngùng gãi đầu, giọng nói trẻ con có chút khàn khàn:
"Làm sao có thể, cháu quên mất ai, sao có thể quên được thím ba!"
“Vậy thật may! Mấy bữa nay thím rất lo cho hai bà cháu!"
Sự thật là, Giang Kiều vừa rồi không nhận ra Tống Liên Phong là ai? Cô lục tìm ký ức nguyên chủ mới nhớ ra người phụ nữ này. Trong trí nhớ nguyên chủ, thím ba này là một người phụ nữ tốt bụng, nhanh nhẹn, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai. Trong thời gian này, may mắn là có thím ba cùng người nhà giúp đỡ. Nếu chỉ trông cậy vào nguyên chủ, một cô bé đã sớm bị ma trảo từ lâu.
Bà cụ Vương Đại Hoa là cái gì tình huống, Tống Liên Phượng trong lòng hiểu rõ. Đứa con trai duy nhất còn lại cũng bỏ lại bà cụ mà ra đi. Người tóc trắng tiễn người tóc đen! Thân là một người mẹ bà ta hiểu được cảm giác đau lòng này!
Tống Liên Phong thở dài nói:
"Bà nội tuổi cao rồi, thân thể xương cốt cũng không còn tốt như trước nữa. Nếu bà cụ có bệnh thì chúng ta từ từ chăm sóc cho bà cụ. Kiều Nhi, cháu thu dọn đồ đạc xong chưa? Đã đến lúc, rồi nhanh tay nhanh chân lên, đến muộn sẽ không nhặt được lõi than."
Giang Kiều vội vàng gật đầu. Cô có ký ức của cô bé, biết việc nhặt lõi than có ý nghĩa như thế nào? Người dân sống quanh đây, để tiết kiệm tiền mua than bánh, mọi người vội vàng tổ đội, đợi trước thời điểm nhà máy điện đổ phế thải. Họ nhặt những lõi than chưa đốt hết, mang về được dùng để sưởi ấm và nấu ăn.
Cô ấy quay vào nhà nói với bà cụ rồi nhanh chóng ôm giỏ đi ra ngoài. Lần này cô mới có thể nhìn rõ tình hình trong sân. Có người đứng, có người ngồi xổm bên hồ, người rửa mặt, có người đang nấu cơm. Dù sao rất ồn ào náo nhiệt!
Giang Kiều rất thích vị trí ngôi nhà hiện tại của mình, ở một góc yên tĩnh. Cô không cần phải cùng mọi người chen chúc ở một chỗ, như vậy phiền toái cũng ít hơn một chút.
Mọi người đều biết Giang Kiều, mặc kệ thật tâm hay giả ý, họ đều tùy tiện hỏi thăm tình hình của hai bà cháu. Nhưng tới cửa một căn phòng nhỏ, có một người phụ nữ mở cửa bước ra, nhìn thấy Giang Kiều người phụ nữ liền ngây ngẩn cả người. Giang Kiều sao có thể không nhìn ra vẻ mặt và hành động của người phụ nữ này.
Quần áo cô ta có chút xộc xệch lôi thôi. Áo khoác bông gần như không thể nhìn thấy màu nguyên lai. Cổ tay và ngực áo loang lổ bết lại thành những vệt đen bẩn. Nhìn có thể thấy được người phụ nữ không phải là người sạch sẽ, nhưng khuôn mặt lại có làn da trắng noãn.
Chưa để cô ta mở miệng, Tống Liên Phong đã lên tiếng trước:
"Lý Mỹ Lan, cô làm sao vậy? Nhìn thấy hàng xóm, mà sao bộ mặt cô như nhìn thấy quỷ vậy. Tôi đâu có nợ nần gì nhà cô phải không?"
Người phụ nữ xấu hổ cười: "Chị dâu, xem chị nói gì kìa! Không phải tôi vừa mới ngủ dậy có chút mơ mơ màng màng sao?
"Con bé Giang Kiểu không phải đang bệnh à? Nhanh như vậy đã khỏi bệnh rồi? Mới sáng sớm đã ra khỏi nhà?"
Giang Kiều lục lại trong trí nhớ, biết được người phụ nữ này là ai. Đặc biệt là hành vi vừa rồi của đối phương, rõ ràng là cô ta đang chột dạ. Về phần nguyên nhân, e rằng chỉ có bản thân đối phương biết.
“Thím nói vậy là không mong tôi khỏe lại? À đúng rồi! Tháng trước nhà thím mượn tôi lương thực, tháng này phải hay không nên chả lại? Lương thực của nhà chúng tôi cũng đã cạn đáy, ngày mai tôi sẽ qua lấy lương thực. Hôm nay là ngày lãnh lương của chú Thiết Trụ, tôi cũng có việc phải làm, thím vội việc của mình đi."