Chương 38: Im lặng

Đôi mắt nhỏ của Ngưu Quế Hoa lúc này đột nhiên mở to, giọng điệu càng khoa trương hơn:

"Mày muốn cho đi, mày điên à? Thịt này quý giá như vậy, sao lại phải cho đi? Ân huệ gì mà lớn như vậy."

Giang Kiều phớt lờ ánh mắt đói khát của Ngưu Quế Hoa và giật lấy chiếc túi bà ta đang cầm.

"Thím cả, đồ vật tôi mang về, tôi đã đồng ý với thím ba rồi, nếu còn không hiểu thì cứ hỏi lại tôi."

Nói xong cô bắt đầu gắp chọn, chỉ có một miếng thịt, cô do dự không lấy, còn cá, hải sản và đồ khô thì cô lấy mấy món, cho vào giỏ và mang họ ra khỏi cửa.

Ngưu Quế Hoa tức giận nhìn mẹ chồng:

“Mẹ xem đứa nhỏ này đi! Đúng là đứa xui xẻo, không trên không dưới người lớn trong nhà cũng không kính trọng, từ lúc cả nhà con về đấy con bé này đã thái độ rồi."

"Nó cũng chưa từng gần gũi với nhà chúng ta, như bây giờ thì sau này chúng ta có thể làm gì đây?"

"Đừng để sau này mới phát hiện mình nuôi phải con sói mắt trắng?"

Vương Đại Hoa thật sự rất đau đầu, bên ngoài lạnh cóng, về đến nhà còn ồn ào như vậy, nếu sau này cứ như vậy, có lẽ bà ấy sẽ không sống được thêm mấy năm nữa.

"Ai, cô bối rối cái gì? Binh thường anh chị không có ở đây hàng xóm người ta giúp đỡ bà già này rất nhiều, vì vậy chúng ta gủi quà cáp đáp lễ người ta là nên. Sau này cô sống ở đây cũng nên qua lại làm quen với hàng xóm nhiều hơn. Họ hàng xa không bằng hàng xóm gần , chưa kể chúng ta đang ở đây không có nền tảng gì cả."

Vương Đại Hoa liếc nhìn con dâu, thầm thở dài, những năm này con dâu cũng không hề dễ dàng. Vốn dĩ là cô gái xinh đẹp, gia đình khá giả, cùng con trai bà mà chịu đựng gian khổ, nhưng bây giờ cô ấy trông gìa gần như bà.

"Quế Hoa à, từ nay hãy đối xử tốt với Giang Kiều một chút. Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ đó cũng lớn rồi và biết xem sắc mặt của người khác. Cô cũng đừng ở trước mặt con bé chơi cái gì tâm kế. Có lẽ tương lai con bé có thể giúp đỡ cô cái gì đâu."

"Đứa nhỏ đó tuy còn trẻ nhưng con bé là đứa có chủ kiến, có tư duy rất hay, cô càng cư xử như vậy với con bé thì con bé càng không muốn gần gũi với cô."

Ngưu Quế Hoa cười khổ:

"Mẹ, mẹ muốn con đối xử tốt với con bé như thế nào? Nhà chúng ta có sáu đứa nhỏ, bản thân ta đau còn chưa hết, làm sao có tâm tư để mà quan tâm đến đứa nhỏ đó?"

"Nói ra thì chính gia đình chúng ta đã cưu mang muôi lớn con bé đó, nó phải biết ơn gia đình chúng ta suốt đời, nào có đạo lý nhà chúng ta phải xem sắc mặt đúa nhỏ đó mà sống?"

Trong đầu Ngưu Quế Hoa đột nhiên nảy ra một ý tưởng, lập tức vui vẻ rạng rỡ:

“Mẹ nghĩ thử xem, hai năm nữa Giang Hà cũng sẽ tìm vợ, nhà chúng ta đã có sẵn một cô vợ rồi, mẹ nghĩ sao khi để Giang Kiều làm vợ Giang Hà? Nước phù xa không chảy ruộng người ngoài."

Hơn nữa, mẹ là người nuôi lớn con bé, mẹ cũng là người hiểu rõ đứa nhỏ nhất, như vậy còn có thể tiết kiệm một bút tiền lấy vợ, mẹ thấy sao?"

"Vương Đại Hoa thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy, Ngưu Quế Hoa sau khi nhắc nhở, bà cụ cảm thấy đây là một ý kiến

hay.

Giang Kiều được Vương Đại Hoa nuôi dưỡng, cô hiểu tính cách và hành vi của đứa trẻ, nếu Giang Kiều có thể làm cháu dâu của bà thì đó là điều tốt nhất.

Nhưng sau đó bà nghĩ đi nghĩ lại, lại có chút bối rối.

"Quế Hoa à, không phải mẹ không muốn đồng ý, ta cũng mong Giang Kiều có thể làm vợ của cháu trai ta, nhưng nếu Giang Kiều không đồng ý thì sao?"

Đôi mắt nhỏ của Ngưu Quế Hoa phóng ra một tia hàn ý.

"Hừ, không đồng ý? Đến lúc đó không phải do con bé quyết định."

Bà cụ nhìn thái độ con dâu hành động như vậy, không khỏi tức giận nói:

"Không được, nếu Khương Kiều không muốn thì chúng ta cũng không thể ép con bé làm chuyện này."

Ngưu Quế Hoa rất là sốt ruột:

"Mẹ, rốt cuộc ai mới là người thân của mẹ? Như thế nào mẹ lại không giúp thân tôn tử của mẹ?"

"Mẹ nghĩ lại đi, cưới một cô con dâu tốn kém quá nhiều tiền bạc, với điều kiện của gia đình chúng ta, ai sẽ nguyện ý gả vào nhà chúng ta?"

"Vợ của cháu trai lớn là chúng tôi nhặt ở dọc đường về, nếu không cháu trai lớn của mẹ có lẽ sẽ không lấy được vợ trong một thời gian đó."

Bà cụ không kiên nhẫn xua tay nói:

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, con bé còn nhỏ, đến lúc nói chuyện hôn sự còn xa! Bọn nhỏ đâu, như thế nào không thấy?