Bà cụ khi nghe tin con gái đã mất, bà vỗ nhẹ vào lưng con trai và khóc trong đau khổ.
Giang Kiều ở một bên nói:
"Bà nội, bà đừng khóc nữa! Chúng ta nhanh tìm một chỗ ngồi xuống rồi lại nói chuyện tiếp."
Giang Bình vội vàng nắm lấy tay mẹ mình:
"Mẹ, muốn đánh muốn mắng chúng ta về nhà người làm có được không? Cha và em trai thế nào?"
Nhắc đến chồng và con trai út, bà cụ lại càng buồn hơn, bà lại ôm con trai mà khóc, vừa gọi tên họ vừa khóc.
Giang Kiều ở bên cạnh giải thích:
"Ông nội mất, chú cũng hi sinh rồi, bà nội đừng khóc nữa, chúng ta đi thôi!"
Giang Bình đỡ bà cụ, Giang Kiều xách gói đồ, hai người giúp bà cụ về nhà.
"Mẹ đứa nhỏ này là ai? Con gái của em trai con phải không?"
Đối với câu này, Giang Kiều cái gì cũng không hiểu, vừa rồi cô đã nghiên cứu cô rất lâu, Giang Bình khi nhìn thấy cô làm như không biết, điều đó có nghĩa là cô không liên quan gì đến Giang Bình.
Giang Bình hỏi như vậy, còn nghi ngờ gì về thân thế của chính mình nữa!
Vương Đại Hoa cười khổ, nhìn thoáng qua con trai và cháu gái:
“Đứa nhỏ là Giang Kiều, là ta nhặt về nuôi. Kiều Nhi, đừng trách bà nội, trước đây bà nội sợ người ta chê cười cháu là một kẻ không cha không mẹ, nên mới nói rối cháu là con gái lão đại nhà chúng ta, còn thân thế cháu về nhà chúng ta nói chuyện sau.”
Giang Kiều thở dài:
"Bà nội, dù cháu là con của ai, bà vẫn luôn là bà nội nuôi dưỡng cháu, điều này không thể sai được!"
Bà cụ cảm thấy vui vẻ với những gì Giang Kiều nói, bà cũng sợ đứa nhỏ này lớn lên, qua người ngoài biết được sự thật mình được nhặt về nuôi, sinh ra tâm tư xa cách với bà, chuyện hôm nay có phần nằm ngoài dự liệu của bà.
Ai có thể ngờ rằng khi đến đây, bà cụ lại gặp được gia đình con trai mình đã ly tán khỏi quê hương chứ, sau sự kiện trốn chạy đó, đây đã là một điều hạnh phúc bất ngờ rồi.
"Mẹ con vẫn luân lo lắng cho mẹ, lúc đó hoàn cảnh xã hôi loạn lạc, trên đường đi có rất nhiều người chết, mỗi ngày ta đều hi vọng người có thể trốn thoát…”
Hai người tiếp tục trò chuyện, Giang Kiều cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Năm đó Vương Đại Hoa mang gia đình theo người cùng thôn một đường chạy nạn đến đây. Trên đường đi bị tách ra lạc mất gia đình con trai lớn, Vương Đại Hoa cùng bạn già mang theo con trai út tiếp tục đi, nhưng đi được nửa bạn già cũng mất.
Hai mẹ con một đường ăn xin tới địa phương họ ở hiện tại. Hai mẹ con ổn định chỗ ở, bà cụ dựa vào tay nghề đỡ đẻ, cuộc sống dần dần cũng tốt lên.
Giang Bình cũng vô cùng đau lòng em trai chết khi còn quá trẻ, đặc biệt là khi nghe tin em dâu mang đứa nhỏ đi tái hôn, để mặc một bà già và đưa nhỏ Giang Kiều trong nhà.
Hắn nắm lấy tay bà cụ và nói:
"Mẹ ơi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Vẫn còn con, con sẽ nuôi mẹ khi về già.”
Khi đến nhà Giang Bình, đã có năm ngôi nhà tranh xếp thành một hàng, bước vào trong sân Giang Kiều không khỏi cau mày, trong sân bừa bộn, gà, vịt, ngỗng lang thang khắp và đại tiện khắp nơi, khiến người ta có cảm giác vô cùng khó chịu, lúc nào cũng lo lắng sẽ giẫm phải mìn.
Vương Đại Hoa bây giờ không có tâm tình để ý tới chuyện này, bà chỉ muốn gặp cháu và con dâu mà thôi.
Bước vào nhà, không thể tránh khỏi một hồi khóc, Giang Kiều liền biến thành một bức tường hoa, nhìn người một nhà khóc cha gọi mẹ, rất náo nhiệt, trong phòng chỉ sợ còn có mình cô tâm tình còn bình tĩnh.
Ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, Giang Kiều nhíu mày, một ngôi nhà có thể đơn sơ, nhưng phải sạch sẽ. Cô nhìn bụi bám trên xà nhà, gió thổi bụi bẩn mạng nhện phiêu phiêu đãng đãng lắc lư. Như thế nào ở mà không cần vệ sinh đâu?
Trong lòng cô không ngừng tự an ủi mình, dù sao cô cũng sẽ không sống ở đây mãi, sạch sẽ hay không cũng không liên quan nhiều đến cô. Một người ngoài như cô không nên xen vào việc người khác.
Cô rất ngướng mộ Giang Bình, hắn có thể sinh nhiều con như vậy, sáu đứa nhỏ với một nàng dâu, hai gái và bốn trai, đối với một gia đình như thế này, cô cảm thấy ngay cả việc ăn uống cũng là một vấn đề, cả cô và bà cụ còn phải lo lắng phân chia chặt chẽ khẩu phần lương thực trong nhà, chứ đừng nói đến một gia đình đông người như vậy.
Giang Kiều nhìn xung quanh, thấy nàng dâu Giang bình bộ dáng khúm mún đứng một bên, nghe bà cụ nói chuyện.
Bà cụ và những người khác đã khóc đủ rồi, rồi họ mới nhớ ra còn một đứa cháu gái mà họ chưa giới thiệu.
"Nào, chúng ta hãy làm quen với nhau. Đây là Giang Kiều, cháu gái tôi nhận nuôi"
Giang Kiều cúi đầu chào từng người trong nhà.
Đối với Giang Kiều, các con của Giang Bình cũng không tỏ ra nhiệt tình lắm. Người lớn trong nhà gật đầu ra hiệu là đã biết.
Sau khi nói chuyện xong, Giang Bình thúc giục Ngưu Quế Hoa đi làm cơm cho bà cụ.
"Không cần, chúng ta còn có việc phải làm. Con có biết ông chủ Chu Tụng Nguyên không?"
Giang Bình gật đầu.
"Chúng ta biết hắn. Người này là đội trưởng đại đội thôn Hạ Ngưu, làm sao, nhà ta cùng hắn có quan hệ gì?"