Chương 25: Có mối quan hệ gì

Bà cụ thở dài:

"Giang Kiều được một người bạn giao phó giúp hắn làm việc, ta lo lắng nên đi theo xem thế nào, con dẫn mẹ đi tìm người trước, chờ Giang Kiều thu xếp xong, chúng ta có thể quay lại trò chuyện tiếp."

Giang Kiều nóng lòng muốn rời khỏi Giang gia, cô luôn cảm thấy mình là người dư thừa ở đây, cảm giác này không tốt chút nào, cô có thể đi làm chút việc nghiêm túc.

Thôn Hạ Ngư cách nhà Giang Bình không xa lắm, đi bộ đến đó ước chừng bốn mươi phút.

Chu Tống Nguyên ban đầu gây ấn tượng tốt với Giang Kiều, hắn ta người không cao, nước da ngăm đen, có lẽ là do gió biển thổi quanh năm, ánh mắt trong và ngay thẳng.

Chu Tống Nguyên càng nhiệt tình hơn khi cầm lá thư giới thiệu của Giang Kiều trong tay, đặc biệt là khi nhắc đến tên Ninh Hạo.

"Tiểu Hạo giới thiệu đồng chí đến thật tốt quá! Đồng chí đến đã giải quyết được nan đề lớn cho chúng tôi. Mọi người nói xem, cũng sắp đến cuối năm, đơn vị nhà máy muốn cấp phúc lợi cho công nhân viên chức. Xã viên của chúng ta mong muốn có một năm mới tốt lành.”

“Thôn Hạ Ngư chủ yếu là hàng hải sản, loại cá có số lượng lớn cần hướng lến phía trên nộp nhiệm vụ được giao, nhưng vài ba loại cá có số lượng ít, không có bao nhiêu giá trị, chúng tôi căn bản không bán được, người khác cũng không thu mua.Thật tốt năm nay mấy đồng chí đến đây! Đi đi đi, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”

Giang Kiều bước theo vào trong nhà, nói trực tiếp với Chu Tống Nguyên về chủng loại và số lượng ước tính cần mua.

Kỳ thật Chu Tống Nguyên cũng khá tò mò, hắn không biết Ninh Hạo làm sao lại để một cô gái tuổi còn nhỏ như vậy tới đây, hắn còn lo lắng Giang Kiều không thể tự quyết định.

"Yên Tâm, chúng ta tiền trao cháo múc, chuyện này tôi có thể làm chủ được, Tôi toàn quyền đại diện của anh Ninh Hạo, bọn họ đều bận rộn công việc, nhất là cuối năm, họ thực sự không thể thoát khỏi công việc được. Tôi là người duy nhất ở nhà nhàn rỗi và không có gì để làm. Thật may tôi biết chữ, cũng có thể tính toán ghi chép sổ sách.”

“Cho nên bọn họ ủy thác cho tôi tới đây. Đội trưởng chú cứ yên tâm, tôi một đường tới đây, nhất định không có cách nào lừa gạt mọi người.”

Nhân tiện, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại trong thôn, chú đội trưởng thu xếp cho tôi một chỗ để ở, tốt nhất là ở một mình, địa điểm nào không quan trọng, miễn là có phòng để ngủ và kho chứa là được.”

“Nửa đêm bọn họ lái xe tới vận chuyển hàng đi, tôi ở một mình để cũng không cản trở thôn dân đêm hôm nghỉ ngơi, còn chuyện ăn uống thì có thể ăn chung với thôn dân, tôi có thể chả tiền."

Chu Tống Nguyên trừng mắt nhìn Giang Kiều:

"Cô gái nhỏ, sao chúng tôi có thể làm như vậy được? Tiền ăn không thể lấy! Cô đến đây để giúp đỡ tất cả thôn dân chúng tôi. Hơn nữa, cô là bạn của Tiêu Hạo, nói đến tiền bạc, như thế này cũng quá khách sáo rồi."

Giang Kiều rất vui mừng có được một nơi ở riêng biệt:

"Không có vấn đề gì, tôi không sợ. Cái này tốt, tôi thích."

Vương Đại Hoa lo lắng nói:

“Đồng chí Chu, tôi lo lắng cho đứa nhỏ nhà mình nên mới tới đây xem. Tôi thấy đồng chí là một đồng chí tốt, đứa nhỏ nhà chúng tôi ít tuổi, không hiểu nhiều chuyện, có lúc khó tránh khỏi cần đến sự giúp đỡ của mọi người, bà già trước tiên ở nơi này cám ơn đồng chí.”

Chu Tống Nguyên xua tay nói:

"Thím quá khách sáo rồi! Chưa kể Giang Kiều đến đây để giúp chúng tôi, nhưng cô ấy là bạn của Tiểu Hạo, khi nào cần cháu vẫn sẽ giúp, thím đừng lo lắng."

Bà cụ đang nóng ruột muốn quay về nhà con trai trò chuyện, nhưng lại lo lắng cho cháu gái nên đã dẫn Giang Kiều đi dặn dò nhiều lần, Chu Tống Nguyên xem ra là người tốt, nếu không bà sẽ thật sự không thể để cháu lại, bà cụ sẽ cảm thấy không thỏa mái khi rời đi.

"Giang Kiều, bà muốn cùng chú của cháu quay về trước, bà e là mình không thể ở lại thêm với cháu nữa được nữa, nhớ cẩn thận, xong việc không dám quay về một mình gủi thư cho bà, bà đến đón cháu."

Giang Kiều cười xua tay:

"Bà nội, bà đừng lo lắng? Dù sao bọn họ cũng sẽ lái xe đến lấy hàng, cháu đi cùng họ, cũng không có gì to tát."

“Hơn nữa, đã có chú Chu ở đây, bà yên tâm, cháu gái được bà nội nuôi dưỡng nhiều năm như vậy có thể là kẻ ngốc sao?"

Nhìn thấy cô bé làm việc kiên cường, Vương Đại Hoa cảm thấy xúc động vì cháu gái mình đã thay đổi, trước khi chuẩn bị đầy đủ, cô gái nhỏ đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm với gia đình.

"Được rồi, bà đừng cằn nhằn nữa. Bà đi cẩn thận.”

Bà muốn nói thêm điều gì đó với cháu gái nhưng lại không biết phải nói gì.

Hai mẹ con buồn bã bất đắc dĩ rời đi trước. Giang Kiều vẫn đang thắc mắc tại sao mình không nhìn thấy những đứa trẻ và phụ nữ trong gia đình đội trưởng?