Đôi khi có vé cũng không mua được đồ, bà nói xem, chúng ta gần như không cần gì đưa hắn thứ tốt, còn không phải phiếu, họ còn không mau tận hưởng sao?”
Hắn ngồi bên canh tiếp tục thuyết phục giải phóng tư tưởng cho bà cụ:
"Bà Vương, câu tôi phụ trách hậu cần của nhà máy, chú ấy đã nói rồi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
“Sau này ngoài phát phúc lợi dịp tết cho công nhân viên chức nhà máy, còn có căng tin, ngươi thử nghĩ xem. Cần bao nhiêu?”
Chúng ta đều có việc làm, dù công việc có tệ đến đâu thì chúng ta vẫn cần học tập và vẫn được trả lương, không thể trì hoãn việc đi làm phải không?
Chỉ có Giang Kiều là người duy nhất không có việc làm, em ấy có thể giúp chúng tôi giám sát đối phương, nếu bà lo lắng thì có thể đi cùng em gái Giang Kiều nhìn xem chỗ em ấy làm việc. Thời gian không chờ đợi ai cả, bà suy nghĩ nhanh xem đáp ung hay không."
Mọi người giúp lên tiếng, Giang Kiều không thể chỉ ngồi đó.
“Bà nội, bà đồng ý cho cháu đi đi, chúng ta không thể nào ở nhà miệng ăn núi lở đi? Hơn nữa, việc này cũng không tốn nhiều sức lực, chỉ cần vận hành tốt sẽ không có chuyện gì cả.”
“Nếu chúng ta tiếp tục chần chừ như vậy thì chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, cơ hội không chờ đợi ai, cho dù sau này chúng ta có muốn làm thì điều kiện này cũng chưa chắc được phép."
Lão thái thái thở dài nhìn bọn nhỏ, tâm tình có chút phức tạp, suy nghĩ một hồi rồi quyết định.
“Nếu Ninh Hạo và những người khác đồng ý dẫn ngươi cùng nhau kiếm tiền, nội sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng chúng ta đã thống nhất an toàn là trên hết, ngày mai nội sẽ cùng cháu đi xem một chút, nếu ổn cháu có thể ở lại giúp đỡ.”
Về cách trả và phân phát tiền, bà cụ không tham gia mà để các cháu tự học.
Đã thỏa thuận xong, đám người Ninh Hạo sẽ rời đi trước, anh có thể giúp Giang Kiều chọn một địa điểm, là quê hương của một người bạn, đến nơi chỉ cân tìm đối phương hỗ trợ là có thể.
Giang Kiều không ngờ trong một buổi chiều, nhóm Ninh Hạo lại chuẩn bị chu đáo như vậy, thậm chí còn mở thư giới thiệu cho cô, cô còn phải lo lắng gì nữa?
Thực ra, cô thực sự không muốn bà cụ đi qua, nếu tự mình cho xe tải ra, trực tiếp ngồi buồng lái mà bà cụ đi theo thì cô sẽ không thể làm gì được.
Bất quá cô có thể hiểu được tâm tình Vương Đại Hoa, chỉ cần đi theo cháu nhìn xem một cái, điều này làm cho bà cụ cảm tháy an tâm.
Trước khi đi ngủ, Vương Đại Hoa do dự một chút, bà cụ muốn lấy ra di sản phần của gia đình chị mình.
"Cháu nói xem ở nông thôn không có thu nhập gì, nếu những đứa trẻ này làm ăn tốt thì gia đình chị gái bọn họ cũng có thể kiếm được lợi nhuận phải không?"
Giang Kiều khịt mũi và bày tỏ suy nghĩ của mình mà không hề lịch sự.
“Bà nội, xin đừng vạch trần chuyện này, nói trắng ra là chúng ta chỉ gạt nó sang một bên thôi, nếu có người thật sự truy cứu thì chúng ta sẽ phạm sai lầm.”
“Hơn nữa, cái người gọi bà cô ấy, hừ! Cháu không có thành kiến với bà ấy. Mấy năm nay bà đã giúp đỡ gia đình họ rất nhiều, nhưng bà nội ốm thì ai trong nhà họ sẽ đến thăm bà?”
“Cháu nhờ người đưa tin qua, không có tiền thì mang một quả trứng và một nắm rau, ở nông thôn cái này không thiếu.”
“Nhưng đến bây giờ họ vẫn chưa lộ mặt, đừng nói là họ bận, đang là mùa đông, sao họ lại bận?”
“Ngày xưa chúng ta còn có năng lực, lúc nào có thời gian thì họ sẽ tới, gia đình chúng ta suy thoái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "
Em họ của chính mình, Vương Đại Hoa có thể không hiểu sao? Người này bủn xỉn không nói, còn khá ác ý xấu tính.
Khi bà cụ có thể, xem ở tình cảm họ hàng, có thể giúp một phen liền giúp một phen. Suy cho cùng, hai chị em nơi xứ người có bạn đồng hành.
Giang Kiều không đề cập tới chuyện này, bà cụ cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng cháu gái nói đều là sự thật, cho đến bây giờ chị tốt của bà cũng không có xuất hiện, bà cụ cũng không có lý do gì thuyết phục cháu gái.
"Ồ, bà nội tưởng sai rồi, không mang theo cũng không sao, chúng ta có thể tự mình kiếm được."
Giang Kiều vốn là muốn khuyên bà cụ kiếm tiền tìm cách mua một ít lương thực, nếu không mọi người nói xem trong không gian có nhiều đồ ăn như vậy, nhưng ngày nào cô cũng ăn bánh ngô và uống cháo loãng cùng bà cụ, điều này có chút không công bằng với bảo bối của cô.
Nhưng hôm nay có rất nhiều chuyện, Vương Đại Hoa cần thời gian để tiêu hóa, vì vậy Giang Kiều do dự một chút, không nói gì mà đi sang phòng bên cạnh.