Chương 20: Không thể hiểu được

Bà cụ không biết chuyện gì đang xảy ra, bà chỉ đang nghĩ tại sao mình không qua cổng mà vào, nhưng sau đó bà đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

"Trời ạ, cẩn thận, đừng để bị đập trúng người. Ninh Hạo, Kiều Nhi tránh xa ra!"

Bà cụ không ngờ rằng cháu gái bà và Ninh Hạo lại lấy được một xe tải chở củi, bao gồm cả dăm bào, gỗ vuông và gỗ khối, trông giống như phế thải của nhà máy chế biến.

Giang Kiều hưng phấn như vậy, có những thứ này, cô ấy và bà cụ Vương Đại Hoa sẽ không phải chịu lạnh nữa.

Bên bọn họ vừa có động tĩnh, nhà họ Đỗ ở gần sân Giang gia cũng đi tới xem có chuyện gì?

Biết chuyện gì, Tống Liên Phong, Đỗ Thừa Tông cùng con trai lớn tự nhiên cũng vào cuộc giúp đỡ.

Khi biết Ninh Hạo mua củi cho Giang gia, đám người Tống Liên Phong không thể tin được Ninh Hạo lại thực sự giúp đỡ Giang Kiều?

Sự thật trước mắt có gì mà không tin nữa, người ta đúng thật làm việc có kết quả, mặc dù trả tiền nhưng cũng giải quyết được vấn đề lớn của Giang gia.

Không ai nghi ngờ số tiền đó từ đâu ra, dù sao bà cụ cũng đi tìm con dâu, có lẽ con dâu đã đưa cho bà.

Giang Kiều và Ninh Hạo một bên bận rộn thu thập củi lửa, một bên thấp giọng trò chuyện, thu dọn đồ đạc xong, bà cụ mời mọi người vào ngồi,

Mấy đứa nhỏ từ ngoài tường ném vào bên trong sân, cái này phải dùng bao nhiêu khí lực? Bà cụ cảm thấy ngượng ngùng! Không biết cháu gái đã nói gì với Ninh Hạo, đứa nhỏ hiếm có sống tình cảm nghĩa khí.

Bà cụ trước đó không giúp được gì nên quay vào nhà làm một mẻ canh canh giải nhiệt, sau khi mọi người làm xong, bà nhanh chóng gọi mọi người vào nhà ăn một ít.

Đỗ Thanh Tùng và những người khác làm sao không biết xấu hổ mà ở lại ăn cơm, chỉ là giúp đỡ trong một lát thôi. Nhưng bà cụ không hài lòng với điều đó, bà cụ kéo họ vào trong nhà.

Con trai lớn của Tống Liên Phong là Đỗ Xuân Sinh vòng tay qua vai Ninh Hạo cùng nhau bước vào nhà, vừa đi vừa không quên nói đùa vài câu.

"Không ngờ vào thời điểm mấu chốt, cậu lại có tâm như vậy, giúp đỡ Giang gia nhiều như vậy, xem ra cậu giao thiệp rộng cũng khá."

Khi Ninh Hạo còn nhỏ, hắn chơi chung với Đỗ Xuân Sinh và những người khác. Nhưng khi lớn lên, mối quan hệ xã hội của anh ấy thay đổi, hai người không còn thân thiết như khi còn nhỏ.

Ninh Hạo có chút khiêm tốn:

"Có gì đâu? Tôi biết một số người làm việc trong nhà máy chế biến gỗ, dù sao đều là phế liệu, Giang Kiều đã trả tiền cho họ, nếu họ có tiền bỏ túi, họ đương nhiên sẽ vui vẻ bán chúng cho cậu. Tương lai nếu cậu cần, cứ nói với tôi.”

Đỗ Xuân Sinh chuyện này không có khả năng quyết định, hơn nữa sẽ tốn kém tiền bạc, cha mẹ hắn nhất định sẽ đau lòng, hơn nữa trong nhà bọn họ cũng có đủ củi.

"Không cần, nhà chúng tôi lao động rất nhiều, có thời gian lên núi lấy một ít là đủ."

Mọi người ngồi xuống uống một bát canh nóng hổi,

cái lạnh toàn thân cũng biến mất. Người nhà họ Đỗ nóng lòng muốn về nghỉ ngơi, ngày hôm sau phải đi làm nên ăn xong cũng không ở lại quá lâu và rời đi trước.

Ninh Hạo và ba người bạn ở lại, nếu muốn làm ăn với Giang Kiều thì phải thuyết phục bà cụ, nếu không cô bé cũng không thể trốn ra ngoài đươc.

Vương Đại Hoa nghe được Ninh Hạo nói như chết lặng: "Mấy đứa muốn dẫn Kiều Nhi nhà ta đi kiếm tiền? Không nghe nhầm? Đứa nhỏ mới bao tuổi? Có thể giúp được việc gì?"

Không trách bà cụ Vương kỳ quái, những đứa trẻ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu có thể thì bà đã kiếm được từ lâu rồi, sao bà có thể đợi đến bây giờ?

Hơn nữa, cháu gái của bà còn nhỏ như vậy, trong khoảng thời gian này tuy tính cách đã thay đổi. Nhưng dù thế nào đi nữa, con bé vẫn là một đứa nhỏ, vẫn là một cô gái nhỏ, cùng nhóm tiểu tử xen lẫn, từ tận đáy lòng bà là một người có chút lo lắng.

Bà biết Ninh Hạo làm người có điểm mấu chốt, nhưng những người khác thì sao?

Ninh Hạo thở dài, ngồi đối diện với bà cụ:

"Bà Vương, Người ta nói tham vọng không phụ thuộc vào tuổi tác, trước đây Giang Kiều luân được bà bảo vệ, nếu cho em ấy không gian để phát triển, tiềm năng của em ấy sẽ không thể tưởng tượng được.”

Bà Vương, chúng tôi nhờ Giang Kiều hỗ trợ, cũng không phải việc gì khó khăn lắm, chúng tôi chỉ muốn em ấy giúp chúng tôi thu dọn đồ vật này nọ…”

Lần này Ninh Hạo kế hoạch nói một cách thỏa mái, cũng khiến bà cụ không còn nghi đông nghi tây nữa.

“À, làm này a! Sau đó cậu phải nghĩ cách bán sỉ những thứ này đi, cũng đừng để lẻ trên tay mình quá lâu.”

“Chuyện này không phải chuyện đùa, hải sản không giống những thứ khác, không thể để lâu thời gian, nếu không tốt thì sẽ mất tiền.”

“Bà Vương, bà yên tâm, chúng tôi đã tính toán sẵn rồi, sẽ không cất giữ lâu, chỉ cần hàng tới sẽ có đơn vị tiếp quản.”

“Tôi và bạn tôi đã gặp gỡ lãnh đạo các đơn vị vào buổi chiều, không phải sắp đến lễ mừng năm mới sao? Mà mỗi đơn vị cũng cần phân phát phúc lợi đồ vật này nọ, đầu năm nay không phiếu… rất nhiều thứ đều lấy không đến tay.”