Chương 13: Đòi Lương thực

Nhưng làm sao lấy ra được, thật nhức đầu, không cứu được bà cụ thì có thể không xảy ra rắc rối gì ngày sau, nhưng dùng thân thể cháu gái bà cụ, mà không tính toán chăm sóc cho họ thì thật thất đức.

Giang Kiều lấy miếng thịt bò kho vừa ăn vừa nhìn, khát nước cô bóc một quả chuối cho mình ăn.

Nhìn đống vải và bông đó kìa, cô cảm thấy bản thân làm sao có thể thông minh được như vậy! Làm sao cô ấy có thể nghĩ bản thân lại khôn ngoan đến vậy? Ngay cả những thứ này cũng được đưa vào.

Ở thời điểm này vải vóc là mặt hàng quý hiếm! Chỉ tiền thôi chưa đủ cần phải có phiếu mua hàng, mà số phiếu này có giới hạn.

Nghĩ đến đồ vật bên trong, Giang Kiều ánh mắt bắt đầu sáng lên, nếu lấy ra bán đi thì giá bao nhiêu.

Nghĩ đến hai trăm đồng Mỹ Kim đưa cho bà cụ, cô ấy hy vọng Vương Đại Hoa có thể đổi lấy tiền, nhanh chóng trở về để xoa dịu tình hình trong nhà, không có tiền quá khó khăn.

Cô không dám ở trong không gian nữa, sau khi đi ra, cô xem xét tình hình bên ngoài, không phát hiện có gì bất thường nên ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Giang Kiều chặn Vương Thiết Trụ trước cửa nhà Vương khi hắn ta chuẩn bị đi làm.

Vương Thiết Trụ nhìn thấy Giang Kiều sửng sốt:

"Giang Kiều, sao vậy? Không đi nhặt lõi than, đi muộn khả năng không còn gì để nhặt."

Giang Kiều thấy đối phương còn đang giả vờ khó hiểu với mình, liền không vòng vo nữa mà nói:

"Chú, thím Lý mượn lương thực của nhà chúng tôi, cô ấy còn chưa trả. Nhà chú có cơm ăn, nhà tôi còn đang đói bụng đâu.

Chú nói xem quê nhà hàng xóm giúp hỗ trợ lúc khẩn cấp có thể, chính là nhà chú ăn no, làm cho hàng xóm đói bụng, như vậy không quá phúc hậu đi?

Hàng xóm xung quanh nghe vậy đều nhìn Vương Thiết Trụ:

"Lão Vương, phải không? Sáng hôm qua con bé Giang Kiều đã nói với vợ cậu chuyện này.”

"Có chuyện gì thế, tối qua cậu không gửi chả con bé à? Cậu nói gì đi chứ, vợ chồng nhà cậu cũng thật là, bà cụ Vương là như vậy, chuyện khác chúng ta không giúp được gì, đồ mà vợ chồng cậu nợ người ta không nên nhanh chả lại sao?"

"Một cô bé như Giang Kiều muốn chăm sóc một bà già cũng không dễ dàng gì, nghe nói con bé cũng không đọc sách nữa, sao vậy, trong nhà thực sự thiếu mấy cân lương thực không chả nổi sao? "

Vương Thiết Trụ đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích với mọi người:

“Chuyện này tôi thật sự không biết, bữa trước tôi đã bảo vợ tôi trả lại bà cụ, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại làm ngơ trước lời nói của tôi.”

“Giang Kiều, chuyện này chú thật sự không biết, nếu không thì buổi trưa chú mua lương thực trực tiếp giao cho cháu, được không? "

Giang Kiều liếc nhìn Vương Thiết Trụ, nghiêm túc nói:

"Chú có thể làm chủ được?"

Vương Thiết Trụ nhìn mọi người một cái, sau đó hứa hẹn:

“Đương nhiên, nếu lương thực ở nhà không đủ, chú có thể trả lại cho nhà cháu ngay bây giờ. Đợi đến giữa trưa chú sẽ mang qua chả cho cháu.”

Lý Mỹ Lan nghe thấy Jiang Qiao đang nói chuyện với người đàn ông của mình trong phòng, không vui hét vào cửa:

"Vương Thiết Trụ, đi làm nhanh đi, một nhà già trẻ đều trông cậy vào anh kiếm tiền nuôi sống."

Trong lòng cô ta thầm oán hận, ngày hôm qua như thế nào theo Giang Kiều đấu khẩu linh tinh đâu. Nhiều người như vậy nghe, hiện tại cô ta khó có thể thực hiện ý đồ của mình.

Giang Kiều không quan tâm thái độ của Lý Mỹ Lan là gì, cô ta là một cao thủ mặt dày, có thể sánh ngang với Trương Nhị Nha, có lẽ là vì ngày hôm qua cô ấy đã đánh ba đứa con trai cô ta, nên hôm nay Lý Mỹ Lan mới kiềm chế bản thân, bằng không nếu là trước kia khẳng định lại nháo một hồi.

Giang Kiều lạnh lùng liếc nhìn căn phòng, sau đó cười nhìn Vương Thiết Trụ:

“Chú, chú đã nói như vậy, cháu sẽ không làm phiền chú hai lần! Cám ơn chú thím, con không sao, không làm chậm trễ công việc của mọi người đi? Bây giờ cháu phải đi kiếm lõi than, chào cả nhà.”

Vương Thiết Trụ nhìn Giang Kiều rời đi với vẻ mặt phức tạp, hắn vẫn không tin lời con trai mình nói ngày hôm qua trở về.

Cô gái buồn chán này thật sự đã thay đổi, nếu chuyện này để vào quá khứ, Giang Kiều thật sự sẽ không đã dám đến cửa nhà bọn họ đòi lương thực này nọ.

Giang Kiều không quan tâm đến chuyện này, nếu Vương Thiết Trụ đã đồng ý trước mặt mọi người thì sẽ đợi đến giữa trưa mới đi thu lương thực.

Sau khi cõng chiếc sọt trên lưng ra ngoài không bao lâu, Giang Kiều bắt gặp một thanh niên mặc quân phục bạc trắng, trên cổ đeo một chiếc túi quân đội. Bộ dáng chạy xe đạp cà lơ phất phơ, vừa đi vừa huýt sáo hướng bên này chạy.

Cô gái trẻ chưa chồng, cô dâu nhỏ nhịn không được mặt đỏ bừng, mắt trộm nhì đánh giá thanh niên trước mắt này.