“Cái này, cái này chắc là Mỹ kim phải không?”
Giang Kiều lắc đầu:
"Làm sao cháu biết được? Dù sao cháu cũng nhặt nó ở thùng rác, trong một chiếc phong bì rách nát, trên đó không có tên và địa chỉ. Không biết tiền này là của ai mất? Mà cũng không có ai đến tìm?”
Vương Đại Hoa gật đầu nhỏ giọng nói:
"Cháu gái, chuyện này đừng nói cho ai biết, ngày mai bà nội sẽ đến ngân hàng hỏi. Nếu có thể đổi thành tiền thì càng tốt. Nếu không, nó sẽ dùng làm để nhóm lửa."
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bà cụ nhất thời khó tiêu hóa, thấy bà cụ có chút buồn bực. Sau bữa tôi Giang Kiều liền bưng thuốc cho bà cụ uống.
"Cháu gái, không cần phải uống thuốc nữa, bà nội sắp khỏi bệnh rồi."
Vương Đại Hoa lo lắng về tiền bạc, trong nhà không có tiền cũng không có gì để bán, nếu có thứ để bán lúc này, có lẽ nên bán căn nhà này đi, đây không phải là điều bà cụ muốn.
Giang Kiều gật đầu:
"Bà nội, mai người muốn uống cũng không được, chỉ còn lại một bát này thôi, nếu không ổn, cháu đi tìm Kiều gia gia nhìn bà một cái."
Bà cụ xua tay:
“Không, không cần, bà nằm nghỉ ngơi là tốt rồi, cháu làm việc gì thì làm đi.”
Không cần lấy củi thì cứ ở nhà dán hộp giấy, đến tối cũng không đợi được vợ chồng Lý Mỹ Lan đâu, cũng đừng nghĩ lương thực chả lại.
Đợi bà cụ nghỉ ngơi xong, Giang Kiều nhanh chóng tiến vào không gian, cô muốn biết trong đó có thứ gì.
Một ngày trôi qua, cô chưa thể nói là hiểu hết toàn bộ, có được những thứ gì, mà bên ngoài rất khó lấy đến tay.
Đồ dùng nhiều như vậy, dọn dẹp một chút, dù có tâm cũng không còn sức, cô mệt mỏi ngồi bên giếng, đổ mồ hôi, uống nước và tự nhủ:
“Nếu cái này có thể tự dọn dẹp phân loại thì tốt rồi!”
Đột nhiên vạn vật trong không gian dường như đều có cánh, bay tới bay lui trong không trung. Giang Kiều choáng váng, hồi lâu không ngậm được miệng.
Sau đó cô ấy ngạc nhiên nói với chính mình: "Mình vẫn ổn, điều này thật tuyệt vời."
Tất cả mọi thứ đều được phân loại, xung quanh giếng có chưa đầy một mẫu đất. Khu vực xung quanh không còn là đất nữa, là thứ vật chất màu trắng nào đó, Giang Kiều không thể nói chắc chắn được. Cảm giác như đó là một bức tường trong không gian, nhưng cô rất hài lòng với mảnh đất này, ít nhất cô cũng có thể trồng được một ít rau để ăn.
Nhưng tạm thời cô không có thời gian nghĩ đến việc trồng rau nên nhanh chóng kiểm tra xem trong không gian có gì.
Dọc đường nhìn, ngay cả cô cũng phải sửng sốt, đồ đạc đủ thứ, số lượng cũng rất lớn, chỉ riêng vật tư quân dụng của Nhật Bản và những thứ thu thập ở bến tàu đã là số lượng khổng lồ, huống chi là những thứ được thu thập từ những nơi khác.
Nói chung, tất cả những thứ cần thiết cơ bản của cuộc sống đều được đều có, bao gồm vàng, bạc, đồ trang sức, đồ cổ, thư pháp, tranh vẽ, và thiết bị y tế.
Điều này khiến cô muốn cười khổ, nếu cô biết không gian này được sử dụng như thế nào thì cô nên trực tiếp hỗ trợ tiền tuyến, vũ khí ở đây đủ để một đội quân tiêu diệt quân Nhật.
Nhìn những hộp đựng vàng miếng và đồ cổ, Giang Kiều chỉ muốn cười lạnh một tiếng, đây đều là những gì người Nhật muốn vận chuyển về đảo quốc, thật không ngờ giữa đường xuất hiện một người như Giang Kiều.
Cô không thể tưởng tượng được rằng Người Nhật đã cướp bóc họ từ Trung Quốc trong nhiều năm, rất nhiều điều tốt đẹp.
Thở dài một hơi, cô không khỏi rơi nước mắt, nếu biết chuyện này, lúc ở trong hang, cho dù có ném ra mấy bình dưỡng khí, ít nhất người bên trong cũng có thể giữ được mạng sống.
Nhất là cha và cháu trai cô vẫn còn ở bên trong, càng nghĩ càng hối hận, cô ngồi bệt xuống đất bật khóc.
Khóc xong, cô không khỏi cười khổ nói:
"Khóc làm gì? Từ nay về sau sẽ sống tốt, sống thay cả phần của cha và cháu trai.
Tôi chỉ không biết chuyện gì đã xảy ra với con cả của Dư Gia, than ôi!"
Khóc xong, cô không khỏi cười khổ nói:
Khóc song rồi, biết chuyện gì đã xảy ra với con cả của tôi." anh trai, than ôi -"
Khóc xong, cô không khỏi cười khổ nói: "Tôi khóc lịa có gì dùng? Từ nay về sau tôi sẽ sống tốt, chia cho cha và cháu tôi một phần. Tôi chỉ không biết chuyện gì đã xảy ra với con cả của tôi." anh trai, than ôi.”
“Tôi sẽ sống phần của cha tôi và cháu trai, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với anh trai mình, ugh!"
Nhìn thấy thịt giăm bông, cô lại thèm thịt, những miếng dăm bông này là của một nhà máy do kẻ phản bội điều hành, thay vì để những thứ này thưởng cho người Nhật, thà để chúng biến mất còn tốt hơn, lúc này thật tiện nghi cho cô ấy.
Nhưng làm sao lấy ra thật lãng phí não, không cứu được bà cụ thì có thể không xảy ra rắc rối gì sau này, nhưng lấy xác người khác mà không chăm sóc người già là trái đạo đức.