Trong khoảng thời gian này, cô đã nhìn thấy hết cố gắng của Giang Kiều, tuy tuổi còn nhỏ nhưng trong lòng cô gái này đã có thiện ý.
Giang Kiều đi vào nói cho bà cụ nghe về việc vợ chồng Tống Liên Phong mang củi đến.
Lão thái thái càng xấu hổ nói:
“Cô nói xem, mấy ngày nay không dựa vào nhà cô và hàng xóm giúp đỡ, bằng không hai bà cháu không biết sẽ ra sao nữa.”
Tống Liên Phong không có coi trọng mà nói:
"Thím, thím đừng khách khí vậy? Chúng ta là hàng xóm, nếu không giúp đỡ thì chúng tôi vẫn là con người sao? Muốn cảm ơn thì nhất định phải là Giang Kiều của cám ơn, đứa nhỏ này không dễ dàng chút nào."
Cùng lão phu nhân nói chuyện một hồi, Tống Liên Phong trở về trước, có một gia đinh cân lo liệu, cô ta cũng bận rộn.
Sau khi họ rời đi, bà cụ nhanh chóng ôm cháu gái lại kiểm tra:
"Kiều Nhi cháu có bị thương không?"
Giang Kiều cười lắc đầu, "Bà nội, cháu không sao, trước đây chú không phải dạy cháu quyền cước sao? Mấy ngày nay cháu luyện tập, cho nên không mệt."
Nhắc đến đứa con trai, bà cụ lại than thở, ngay từ đầu con trai bà lại dạy đứa nhỏ đấm đá, là sợ đứa nhỏ sẽ chịu khổ, bị bắt nạt, sợ rằng bà sẽ trở nên vô dụng.
"Đều là lỗi của bà, bà nội. Lẽ ra bà không nên bắt cháu phải chịu đựng bất cứ điều gì. Từ giờ trở đi, chỉ cần bà không phạm phải sai lầm lớn nào, cháu có thể muốn làm gì thì làm, tệ nhất thì bà nội đặt cược tính mệnh cùng."
Giang Kiều có chút ngơ ngác, bà cụ này thật sự có vấn đề trong việc giáo dục con cái, hoặc là quá nghiêm khắc, hoặc là quá buông thả.
“Không phải vậy, bà nội, trong lòng cháu có lý trí, có thể phân biệt tốt xấu rõ ràng, nếu không nóng nảy thì cháu sẽ không làm gì cả. Nhân tiện cháu đã hỏi thím Lý Mai Lan đòi lương thực rồi, bà sẽ không trách cháu chứ?”
Vương Đại Hoa cười khổ thở dài:
“Bà nội trước kia có cân nhắc mấy đứa nhỏ nhà Lý Mỹ Lan, ít nhất máy đứa nhỏ nhà họ không dễ bắt nạt cháu sẽ thân cận với Lý Mỹ Lan hơn, ít nhất đứa nhỏ nhà họ sẽ không bắt nạt cháu gái ta, nhưng bà nội đã sai rồi, người tốt này đi đâu cũng là người tốt, còn người xấu này sẽ luôn xấu."
“Nếu tối nay cô ấy không gửi qua, ngày mai bà sẽ đến nhà họ, có chú Thiết Trụ của cháu ở đây, bà xem cô ta có thể làm gì? "
Giang Kiều âm thầm thở dài, bà lão này có chút hồ đò, bà không tin Vương Thiết Trụ không biết chuyện Lý Mỹ Lan và mấy đứa co họ đã làm?
"Bà nội, chuyện này để cháu xử lý đi. Bà là người lớn, không đến mức xé rách da mặt với bọn họ đi. Cháu là một đứa trẻ con, không ai sẽ nói gì, bà nội nên dưỡng bệnh đi. Về phần Vương Thiết Trụ, cháu biết sẽ không khá hơn thế nào?”
"Bà có thấy cửa sổ của chúng ta không được dán giấy không? Sáng nay khi cháu thức dậy, tôi nhìn thấy những cái lỗ trên cả hai ngôi nhà của chúng ta. Bà thử nghĩ xem, chắc hẳn có ai đó đã hy vọng rằng cả hai chúng ta đều chết cóng qua một đêm. May mắn thay chúng ta không sao, chính là như vậy cháu đã dán lại. "
Cô nói không sao, nhưng chỉ có Giang Kiều hiểu rằng Tiểu Giang Kiều đã ra đi, cô chỉ là người thay thế mà thôi.
Vương Đại Hoa có chút ngơ ngác:
"Cái gì, Kiều Nhi, ý của cháu là có người muốn hại hai chúng ta?"
Giang Kiều cười khổ nói:
“Không biết có phải sự thật hay không, nhưng nếu tấm giấy dán cửa sổ này bị rách, e rằng chỉ có người làm ra mới biết hậu quả sẽ như thế nào, nhẹ thì sinh bệnh nặng thì sẽ chết, cả hai chúng ta tôi đều sinh bệnh. Bà nội à, chúng ta sống ở khu đại viện này, không phải ai cũng là người tốt."
Bà cụ có vẻ hơi chán nản, lẩm bẩm:
"Đây là ai? Có bao nhiêu hận thù, nó muốn gϊếŧ cả hai bà cháu côi cút chúng ta. Điều này thật vô đạo đức."
“Có đạo đức hay không, đối phương có thể sẽ không nghĩ như vậy, chỉ cần đạt được mục đích của mình, về phần mục đích là cái gì, cháu cũng không đoán được.”
“Dù sao sau này hai chúng ta cũng nên cảnh giác hơn, có tiền thì đều thay kính, cháu xem còn ai dám?"
Giang Kiều cũng không có giải thích quá cặn kẽ, để lão phu nhân tự mình tìm hiểu một số việc. Nghĩ đến nguồn cung cấp trong không gian và tình thế khó khăn hiện tại, cô đột nhiên nghĩ ra một giải pháp.
"Sữa, hai ngày trước cháu đang nhặt rác, nhặt được một vật rất kỳ lạ, màu sắc sặc sỡ, để cháu cho bà xem!”
Giang Kiều không dám lấy ra quá nhiều, dựa theo tỷ lệ trao đổi trước đó, hai người cũng đủ chi tiêu hàng ngày.
Trong không gian có một thỏi vàng, vật này quá dễ thấy, cho dù nhặt được cũng không đến lượt Tiểu Giang Kiều.
Vương Đại Hoa cầm lấy đồng Mỹ kim nghiên cứu nửa ngày, bà cụ không phải loại người không có chút kinh nghiệm nào, ngược lại bà cũng từng nghe người ta nói về loại tiền này, bà vẫn thận thức được nó cho dù không thấy qua lần nào.”