Edit:Tyy051
Hơn nữa, Diệp gia cũng chưa bao giờ công khai Thẩm Ly là con gái, người ngoài chỉ biết đến Diệp Nhược Âm.
Sau khi bước chân vào giới giải trí, Diệp Nhược Âm chưa bao giờ che giấu thân phận giàu có của mình, còn Sở Minh Hiên thì thường xuyên tỏ ra thiên vị trắng trợn trước mắt công chúng.
Cư dân mạng theo dõi và bàn tán chúng——
【Có lý tôi nghi ngờ có khi Sở Ca vào giới giải trí chỉ để theo đuổi người vợ nhỏ của mình!!】
【Hai người rất xứng đôi và đều rất tốt. Đây là tình yêu đẹp đẽ gì vậy!!】
【Quả nhiên, tình yêu chỉ ngọt ngào khi bạn nhìn người khác nói về nó!!】
Về chuyện này, Thẩm Ly cũng thờ ơ như nữ xuyên qua.
Tuy nhiên, Diệp Nhược Âm thường xuyên tỏ ra khoe khoang và mỉa mai, nhiều lần khiến Sở Minh Hiên hiểu lầm rằng cô đang bị bắt nạt, khiến Sở Minh Hiên trực tiếp bày tỏ sự bất bình của mình với nữ xuyên qua ở nơi công cộng.
Nữ xuyên qua nói rằng cô và Sở Minh Hiên mới là người đã đính hôn với nhau.
Nhưng Sở Minh Hiên không thừa nhận, Diệp Nhược Âm âm thầm ám chỉ, còn người Diệp gia và Sở gia cũng không đứng ra làm rõ, có bao nhiêu người có thể tin được?
Nữ xuyên qua thậm chí còn bị cư dân mạng chỉ trích nhiều hơn, có người mắng cô là kẻ vô liêm sỉ và hay can thiệp vào cảm xúc của người khác.
Vì vậy, Lê Nguyệt rất có ác cảm với hai người đó: “Thẩm Ly, chúng ta đi nhanh lên, mặc kệ bọn họ, trở về công ty để kiếm tiền!"
Thẩm Ly không nhúc nhích.
Bên đó, Sở Minh Hiên cũng tức giận đi tới, chỉ vào Thẩm Ly mắng.
"Thẩm Ly, sao cô có thể làm như vậy với Nhược Âm? Cô có biết chỉ vì cô mà Nhược Âm chưa được nghỉ ngơi tốt không? Cô phải xin lỗi cô ấy ngay và cầu xin cô ấy tha thứ!"
Lê Nguyệt sửng sốt: "Thẩm Ly của tôi xin lỗi cô ấy à? Anh mất trí rồi à? Rõ ràng là Diệp Nhược Âm có lỗi với Thẩm Ly của tôi!"
Diệp Nhược Âm phía sau lóe lên ánh mắt, âm trầm nhìn Thẩm Ly.
Sở Minh Hiên khinh thường nhìn Lê Nguyệt, chế nhạo: "Cô cho rằng cô là ai? Xứng đáng nói trước mặt tôi sao, cút khỏi đây!"
Lê Nguyệt xuất thân trong một gia đình bình thường, không dám xúc phạm Sở gia, nhưng cô vẫn đứng trước mặt Thẩm Ly mà nói: “Tôi chẳng ra gì, nhưng tốt hơn người có mắt lại không nhìn rõ ai bắt nạt ai!"
"Cô!"
Sở Minh Hiên vốn quen được người khác khen ngợi, chưa từng gặp ai dám nói như vậy trước mặt mình nên lập tức giơ tay lên.
Nhưng không thể đánh.
Sở Minh Hiên trợn mắt nhìn Thẩm Ly đang nắm chặt cổ tay mình với vẻ không thể tin nổi.
Lê Nguyệt cũng sửng sốt một lát, bởi vì động tác của Thẩm Ly nhanh đến mức cô còn không nhìn rõ.
Thỉnh thoảng có nhân viên đi qua, đều dừng lại xem náo nhiệt.
Diệp Nhược Âm không thể đứng nhìn được nữa nên vội bước tới, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thẩm Ly, tuy chị là… đối với em không sao, em sẽ không để ý, nhưng tại sao lại làm như vậy? Anh Minh Hiên không cố ý gây sự. Chị mau buông ra. Mọi người hòa thuận chẳng phải là tốt sao?"
Sở Minh Hiên nói: “Nhược Âm, nếu em muốn tốt với cô ấy, cô ấy sẽ không trân trọng mà chỉ đẩy bạn đi xa hơn mà thôi!”
Vừa nói, Sở Minh Hiên muốn thoát khỏi Thẩm Ly, nhưng hắn phát hiện dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Ngược lại, cổ tay hắn bị Thẩm Ly nhéo đến đau.
Chết tiệt!
Sở Minh Hiên mắng: “Cô buông ra cho tôi…”