Chương 8-2: Sao Cô Dám Đánh Tôi? (tt)

Edit:Tyy051

Sở Minh Hiên mắng: “Cô buông ra cho tôi…”

"--Chát!"

Không khí trở nên im lặng ngay lập tức.

Mọi người đều chết lặng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Hiên hiện rõ một vết tát, hắn sững sờ vài giây, chậm rãi quay lại, nhìn Thẩm Ly bằng ánh mắt càng ngày càng nham hiểm.

"Sao cô dám đánh tôi? Thẩm Ly, cô thật thiếu kiên nhẫn!"

Chưa kịp dứt lời, Thẩm Ly trước mặt bất ngờ giơ chân đá Sở Minh Hiên ra xa bằng một cú đá nhanh và chính xác.

Thân thể hắn rơi xuống đất cách đó vài mét, lăn vài vòng mới dừng lại, cơn đau dữ dội khiến cơ thể hắn co rúm lại, hồi lâu không thể đứng dậy.

Diệp Nhược Âm hét lên: "Thẩm Ly sao chị dám! Minh Hiên, anh có sao không? ngươi không sao chứ!"

Cô vội chạy đến thì thấy sắc mặt anh tái mét, cô suýt ngất đi.

Không chỉ đau, Sở Minh Hiên tức giận, giơ tay run rẩy chỉ vào Thẩm Ly: “Cô…cô vậy mà…”

Thẩm Ly cử động cổ tay nói: "Cái gì? Lần sau nếu anh chỉ vào tôi và tấn công người của tôi, tôi sẽ chặt tay anh."

Sở Minh Hiên cố gắng đứng dậy nhưng do Thẩm Ly đá quá mạnh nên không thể cử động được.

Diệp Nhược Âm quan tâm Sở Minh Hiên, Sở Minh Hiên ra sức an ủi nhưng thực tế đau đến mức mắt đã thâm quầng.

Thẩm Ly thấy khó chịu, quay đầu nói với Lê Nguyệt: “Đi thôi.”

Nếu tiếp tục xem, cô thậm chí còn không thể ăn bữa tối.

Lê Nguyệt còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc trước việc Thẩm Ly thực sự ra tay, không kịp tỉnh táo lại, Thẩm Ly kéo cô đi.

Không chỉ Lê Nguyệt mà mọi người xung quanh cũng choáng váng cho đến khi Sở Minh Hiên hét lên gọi bác sĩ, khung cảnh chợt trở nên hỗn loạn.

Phía bên kia.

Khi về, Lê Nguyệt vừa lái xe vừa nhìn Thẩm Ly qua gương chiếu hậu, có chút nghi ngờ về cuộc đời.

Thẩm Ly nhìn xuống tin nhắn trên điện thoại, bình tĩnh nói: “Có giám sát.”

"Hả?"

Lê Nguyệt mất một lúc mới hiểu được ý Thẩm Ly.

Hai đòn đó của Thẩm Ly nặng đến mức Sở Minh Hiên phải đi bệnh viện, hiện trường có nhiều người ngoài như vậy, chuyện này không thể giấu được, với sự nổi tiếng của Sở Minh Hiên sẽ lên hot search, khi đó dư luận bất lợi chắc chắn sẽ nghiêng về Thẩm Ly.

May mắn thay, ở hành lang có camera giám sát, có thể chứng minh chính Sở Minh Hiên và Diệp Nhược Âm là người khıêυ khí©h, vụ việc này không khó để công khai.

Lê Nguyệt lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói ngắn gọn tình hình với đồng nghiệp bên đó và yêu cầu họ lấy lại camera giám sát càng sớm càng tốt, tránh để người khác giả mạo.

Nghe thấy đồng nghiệp không thể tin được, Lê Nguyệt hài lòng cúp điện thoại, quả nhiên không phải kiến

thức của cô quá ít mà là nước đi của Thẩm Ly quá tuyệt vời.

Nghĩ đến đây, Lê Nguyệt có chút cảm động: “Thẩm Ly, thực ra cô không cần phải đứng ra bênh vực tôi, nếu ảnh hưởng đến cô thì sẽ không tốt đâu.”

Thẩm Ly: "? Có ý gì?"

“Vừa rồi cô đánh Sở Minh Hiên là vì anh ta muốn đánh tôi.”

"Không."

Thẩm Ly trả lời tin nhắn không ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đã có ý định đánh hắn từ 6 năm trước, hôm nay tôi mới thực hiện được”.

Lê Nguyệt: “Tôi không tin.”

Thẩm Ly làm sao biết được Sở Minh Hiên từ sáu năm trước?

Cô nói trong nước mắt: “Cô không cần phải giấu, tôi biết cô là người cứng miệng và mềm lòng, khi giúp đỡ người khác thì không nói gì. Không sao, tôi hiểu cô! Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là chị em tốt!

Thẩm Ly: “… Tùy ý cô.”

Không lâu sau, việc Sở Minh Hiên đi bệnh viện trở thành chủ đề hot search, Thẩm Ly ngay lập tức bị liên lụy, bên dưới còn có bức ảnh Thẩm Ly đá Sở Minh Hiên mà ai đó chụp lại.

Fan của Sở Minh Hiên phần lớn đều có kỹ năng chiến đấu cực tốt, thấy vậy liền đổ xô lên Weibo Thẩm Ly chửi bới, độ nổi tiếng nhanh chóng leo top 1 thịnh hành.

Đã chuẩn bị tâm lý , Lê Nguyệt không hề hoảng sợ, gọi đồng nghiệp đến giải quyết sự việc một cách có trật tự.