Chương 2

Chỉ là không nghĩ tới, mới có mấy ngày Tân Nguyệt bị ba mẹ cùng ba mẹ chồng còn có Trương Cường đi đến bắt trở về.

Lần này Tân Nguyệt trốn đi bị Trương Cường tàn nhẫn đánh xém chút nữa mất mạng, nửa tháng không thể xuống giường.

Mấy năm sau Hàn Minh Viễn áo gấm trở về, anh đã là một doanh trưởng, hơn nữa ở trong bộ đội còn có một ngôi nhà nhỏ.

Anh vốn cho rằng có thể mang theo một thân vinh quang cầu hôn với Tân Nguyệt, đáng tiếc Tân Nguyệt sớm đã là vợ người khác.

Tân Nguyệt biết được Hàn Minh Viễn tương lai sáng lạn, hơn nữa tình cảm đối với cô từ đầu đến cuối không hề thay đổi, lúc này cô vì lúc trước lựa chọn sai lầm hối hận không kịp.

Nếu như năm đó anh đã viết lá thư đáp lại cô, sao anh vẫn ở lại trong quân doanh nhiều năm không chịu trở về, nếu như anh trở về, có lẽ hai người thật sự có thể cùng một chỗ, như vậy cô làm sao có thể bị Lý Kiến Quân lừa gạt, sao có thể thành vật hi sinh cho cha mẹ đem ra đổi vợ cho anh hai, từ đó rơi vào địa ngục ngày ngày bị Trương Cường đánh đập, có cuộc hôn nhân đau thương này.

Hàn Minh Viễn biết được thời gian qua Tân Nguyệt không hạnh phúc, trở lại bộ đội anh liền viết thư cho Tân Nguyệt khuyên cô ly hôn với Trương Cường, cho dù em không yêu anh, anh cũng hi vọng em dũng cảm thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm này, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng Tân Nguyệt vẫn không có dũng khí ly hôn.

Cô biết sau khi cô ly hôn sẽ bị bạn bè người thân xa lánh.

Bởi vì cô ly hôn với Trương Cường, chị dâu của cô Trương Thúy Lan cũng sẽ ly hôn với anh hai, hơn nữa sẽ đem đứa con của cô ta cùng với anh cô gϊếŧ chết.

Bởi vì sợ, Tân Nguyệt một lần nữa cự tuyệt Hàn Minh Viễn, đẩy anh ra xa.



Mười năm sau Tân Nguyệt ở thành phố vô tình gặp lại Hàn Minh Viễn một lần nữa, lúc đó Hàn Minh Viễn đã là Phó đoàn trưởng, bên cạnh anh còn có một người vợ xinh đẹp, đó là cháu gái của thủ trưởng quân đội Trần Anna. Trần tiểu thư này theo đuổi Hàn Minh Viễn hơn mười năm, chẳng qua lúc đó Hàn Minh Viễn vẫn luôn một lòng dành cho Tân Nguyệt, khi anh biết mình cùng Tân Nguyệt không có khả năng, lúc này mới tiếp nhận Trần Anna.

Cuộc hôn nhân của Hàn Minh Viễn cùng Trần Anna gắn bó không được bao lâu, vài năm không biết nguyên nhân gì hai người liền chia tay trong hòa bình.

Sau này Tân Nguyệt mới biết được lần đầu tiên Hàn Minh Viễn được về thăm gia đình nhưng lại không trở về, bởi vì anh nhận được một bức thư, bức thư này là có người bắt chước chữ viết của Tân Nguyệt, làm cho Hàn Minh Viễn đối với Tân Nguyệt hiểu lầm rất sâu.

Nếu như Hàn Minh Viễn không phải bởi vì hiểu lầm, đã về nhà sớm một chút, dũng cảm thổ lộ với Tân Nguyệt, có lẽ bọn họ sẽ không đi đến bước này.

Chỉ là Tân Nguyệt từ đầu đến cuối cũng không hiểu được, vì sao cuộc hôn nhân của Trần Anna và Hàn Minh Viễn gắn bó mấy năm rồi kết thúc, Trần Anna có thế chờ Hàn Minh Viễn hơn mười năm, hơn nữa bọn họ là quân hôn, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được?

Không phải tất cả quân hôn đều là một đời một kiếp sao.

Bao nhiêu lần Tân Nguyệt nghĩ tới cái chết, cô cũng không còn cách nào tiếp nhận Trương Cường mỗi lần đánh so với lần trước còn ác liệt hơn.

Nhưng mỗi lần muốn chết chỉ cần nghĩ đến ba mẹ lớn tuổi với anh hai cô liền do dự.

Tân Nguyệt vĩnh viễn quên không được đêm mưa ngày đó.

Cô bởi vì mang thai phát sốt, không làm cơm tối cho Trương Cường, sau khi Trương Cường đi làm về đến nhà phát hiện Tân Nguyệt không có nấu cơm, liền đem cô đè lên giường, dùng một sợi xích sắt trói tay chân lại, sau đó dùng cây sắt dùng sức hướng Tân Nguyệt đang nằm ở trên giường đánh tới.

Cho đến khi Trương Cường dùng hết tất cả sức lực mới dừng tay lại nhìn Tân Nguyệt, lúc kia Tân Nguyệt đã sớm ngất xỉu không biết gì.

Thời điểm cô được đưa đến bệnh viện gần như còn lại nữa cái mạng, mà trong bụng cô đứa bé chưa được hai tháng tuổi được lấy ra không còn chút hô hấp.



Nằm ở giường bệnh trong phòng phẫu thuật Tân Nguyệt trơ mắt nhìn xem bác sĩ lấy từ trong bụng cô ra một khối đã thành hình đầy đủ tay chân, đó là một bé gái.

Lần này Tân Nguyệt bị Trương Cường đánh là bởi vì cô cải nhau với mẹ chồng.

Vì thay mẹ mình xả giận, Trương Cường liền đem Tân Nguyệt đè xuống đất đánh một trận, đánh gãy một đốt xương sườn.

Tân Nguyệt mang theo vết thương đầy người bỏ trốn chạy ra khỏi nhà.

Khoảng khắc cuối cùng của cuộc sống, Tân Nguyệt nghĩ nếu như có thể làm lại từ đầu cô tuyệt đối sẽ không làm một người nhu nhược, nhất định phải trở nên mạnh mẽ độc lập, cũng không muốn tiếp tục bị cha mẹ tùy ý quyết định như một con rối nghe theo. Anh hai không cưới được vợ là đáng đời, oán hận anh không có bản lãnh, họ dựa vào đâu hi sinh hạnh phúc cả đời của Lâm Tân Nguyệt cô để làm họ hài lòng. Nếu như có thể làm lại từ đầu, cô nhất định sẽ không bởi vì tham hư vinh nhất thời mà cự tuyệt Hàn Minh Viễn chờ cô đến cuối đời.

Tạm biệt, thế giới vô tình này.

Tạm biệt; người yêu cô đã bỏ qua.

Hàn Minh Viễn, nếu như còn có thể quay lại, em nhất định sẽ hồi âm lại bức thư lần đầu tiên anh viết cho em, khi đó ở trong thư anh nói thích em, em liền sẽ đáp ứng với anh, chờ anh, cùng nhua sống tới già.

Đêm càng ngày càng sâu, mưa không có dấu hiệu ngừng lại.

Thỉnh thoảng có sấm chớp, đêm khuya càng muốn làm cho người ta sợ hãi.

Nhà xác bệnh viện lại nhiều thêm một thi thể.