Chương 3

Không gian yên tĩnh bất ngờ lên tiếng gà gáy phá vỡ buổi trưa vắng lặng.

Tân Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, vô thức đưa tay dụi mắt.

Cô không phải đã chết rồi nhưng tại sao lại ở đây?

Cô nhắm mắt lại, muốn nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.

Tân Nguyệt chưa kịp suy nghĩ gì thì bàn tay ấm áp có chút chai sần đặt lên trán cô. Sau đó bên tai chuyên đến giọng nói thì thào nhẹ nhàng: " Quá tốt rồi, Nguyệt Nguyệt em đã hết sốt."

Âm thanh hết sức quen thuộc đó là nhị tỷ cô Lâm Tân Trúc.

Tân Nguyệt lập tức mắt mở ra, trước mắt là một người phụ nữ mặc đồ nền màu trắng hoa lan ngồi cạnh mép giường, bụng có chút nhô ra.

"Nhị tỷ____" Tân Nguyệt đột nhiên bắt lấy tay nữ nhân đó, nước mắt tuôn như mưa.

Cô không nghĩ tới mình còn có thể gặp chị hai Lâm Tân Trúc của mình.

Cuối cùng cô cũng rõ ràng mình đã sống lại, cô trở lại năm một chín tám mươi mốt. Trở lại năm cô mười chín tuổi là lão sư dạy tiểu học trong thôn.

Cô mười tám tuổi năm đó, tham gia thi đại học lấy được thành tích xuất sắc có thể vào trường thủ đô. Nhưng cha cô dứt khoát đốt thư nhập học, cha cô nói con gái học lên cao làm gì, học xong cao trung đã là xứng đáng lắm rồi.

Thư nhập học bị đốt cháy, Tân Nguyệt khóc suốt cả buổi tối.



Về sau lão sư trong thời bị điều đi, cầm một vị đây thay. Tân Nguyệt đi cầu con trai của bí thư thôn Lý Kiến Quân, sau đó cô liền thành lão sư dạy thay, có công việc này cô không cần xuống đất làm ruộng nữa.

Rất nhiều cô gái cùng tuổi với cô tay đều có một tầng vết chai dày, làn da bị rám nắng, đúng với câu bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cô là lão sư có công việc đàng hoàng, tay cô không cần cầm cuốc nên luôn thanh mảnh và tinh tế, đồng thời làn da của Tân Nguyệt cũng trắng sáng lạ thường.

Cô không bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống lại năm mười chín tuổi và nhìn thấy nhị tỷ Tân Trúc đã chết của cô.

Cô nhớ rõ chị hai đang mang thai năm tháng, dự định vào tháng mười hai âm lịch sẽ sinh, nhưng mẹ chồng bắt chị cô phải sinh ở nhà, vì thế sau khi sinh đứa bé xong nhị tỷ bị băng huyết mà qua đời.

Đất trên phần mộ của nhị tỷ khô thì anh rể đã tái giá. Còn đứa trẻ thì được bố mẹ chồng nuôi lớn.

Trong trí nhớ của Tân Nguyệt nhị tỷ là người thương cô nhất. Cô hi vọng mình sống lại một đời này có thể làm chị hai không phải mất sớm.

Tân Nguyệt đã nghĩ phải thay đổi vận mệnh kiếp trước của cô, bao gồm người nhị tỷ thương yêu cô nhất.

Nhìn thấy Tân Nguyệt khóc, làm Lâm Tân Trúc bị doạ sợ: " Nguyệt Nguyệt em sao vậy, sao lại khóc thế này?"

Tân Nguyệt cố gắng thu lại nước mắt của mình, sau đó khàn giọng nói: " Bởi vì em muốn sau khi nhị tỷ kết hôn số lần về nhà quá ít, tỷ phải giống đại tỷ, thường xuyên về thăm nhà. "

Tân Trúc cười đáp: " Được, được rồi về sau tỷ sẽ thường xuyên về thăm mọi người. Nguyệt Nguyệt mỗi lần em bị bệnh đều không thích ăn, lần này hạ sốt chắc là đang đói bụng, tỷ đi nấu cho Nguyệt Nguyệt bát mì."

Tân Nguyệt vừa nghe được ăn mì, bụng liền đánh trống liên tục. Cô biết ngày thường trong nhà bánh bao chay còn không có chứ nói chi là mì sợi.

Mì sợi này nhất định là nhị tỷ cô đem tới nhà mẹ đẻ. Nhà chồng nhị tỷ ở trên tàu trấn, anh rể làm công tại phòng ăn ở trường trung học nên cuộc sống trôi qua cũng không tệ.



Thế nên mỗi lần nhị tỷ về nhà mẹ đẻ đều đem không ít thứ, nào là mì sợi, bánh đào, kẹo mạch nha những mà ngày thường Tân Nguyệt ít khi ăn đến.

Khoảng mười phút sau, Tân Trúc mang vào cho Tân Nguyệt bát mì nóng hổi, mặt trên còn có một quả trứng.

Thời đại này nhà nào cũng nghèo, có thể ăn được mì là rất tốt rồi nhưng còn có cả trứng nữa thì khan hiếm quá.

Tuy Tân Nguyệt là con út vì là con gái nên cô không được thương yêu chút nào, ở nhà có đồ gì ngon đều để dành cho anh trai cô Lâm Đức Hoa.

Anh trai cô có thể ăn được trứng gà vài lần trong một tuần, Tân Nguyệt thì chỉ biết đứng nhìn.

Sau khi trở thành lão sư, tiền lương của Tân Nguyệt tất cả giao cho mẹ cô, đâu có điều kiện mà cải thiện cuộc sống.

" Nhị tỷ, Nguyệt Nguyệt đã lâu không được ăn ngon như vậy." Miệng cô ăn từng ngụm từng ngụm mì, còn cái trứng kia cô chỉ dám cắn mấy cái, không dám một hơi ăn hết.

Tân Trúc có vẻ đau lòng, mà nói: " Đáng thương cho Nguyệt Nguyệt của ta." Tân Trúc có hơi ngập ngừng mà nói nhỏ với cô:" Nguyệt Nguyệt tỷ có chuyện muốn nói, em về sau đừng đem tất cả tiền giao cho mẹ nữa, phải để dành một ít cho mình. Cha mẹ trong mắt chỉ có anh trai Đức Hoa của ngươi mà thôi, bọn họ dựa vào ngươi kiếm tiền cho Đức Hoa xây nhà ở rồi cưới nàng dâu. Chúng ta phải giúp bọn họ, nhưng cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình, biết không? "

Không thể ngờ tỷ cô vốn thật thà lại có thể nói ra những lời này với cô, Tân Nguyệt nhớ lúc trước tỷ chưa bao giờ nói những lời này, vì quá là thật thà nên Tân Trúc bị mẹ chồng ăn tươi nuốt sống.

Tân Nguyệt vừa ăn vừa hướng Tân Trúc gật đầu: " Trên đời này tỷ là nhất, kỳ thật em định để dành một khoản tiền tiết kiệm."

Vì cô vừa mới sống lại nên không biết tiếp theo nên làm gì, nhưng phương pháp duy nhất hiện giờ Tân Nguyệt nghĩ ra là không thể đưa hết tiền cho mẹ được.

Sau khi ăn xong bát mì, cô cảm thấy ngột ngạc nên rủ Tân Trúc ra ngoài đi dạo. Khung cảnh này giống hệt như trong ký ức của Tân Nguyệt.