Chương 23: Đừng giả bộ

Giang Yến dẫn Lưu Tố Linh về phòng, bà khuyên cô: “Con đừng khóc, cho dù chuyện này bố con không nghiêng về phía con, mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dám bắt nạt tới tận nhà, thật quá đáng.”

Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện, không nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Mãi cho đến khi trôi qua một lúc lâu, Lưu Chấn Quốc gõ cửa.

Giang Yến đứng dậy đi mở cửa, nhìn Lưu Chấn Quốc rồi lại nhìn vào phòng khách: “Người đâu?”

“Đã về rồi.”

“Cứ vậy trở về?” Giang Yến bực bội: “Tới cửa náo loạn khiến con gái chúng ta uất ức, ông cứ vậy bỏ qua sao?”

Lưu Chấn Quốc bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu, bất lực thở dài một tiếng: “Nếu không bà muốn tôi làm thế nào? Làm gì họ đây?”

“Cái gì mà tôi muốn ông làm thế nào? Ông vẫn chưa nhìn ra vấn đề là của ai sao? Chuyện Triệu Diễm Phương đó vu khống người khác cũng không ít lần, lúc trước ông đến nhà bọn họ ăn tết, chẳng lẽ không thấy bà ta vu khống mẹ chồng bà ta lấy đồ của bà ta như thế nào sao? Suýt nữa đã đưa bố chồng vào bệnh viện.”

Lưu Chấn Quốc lại thở dài một tiếng: “Tôi biết, tôi biết rõ bà ta là loại người gì, nhưng bà cũng không thể để tôi trở mặt với bọn họ chứ? Thần Dương cũng bị ép buộc không thể làm được gì thôi.”

“Chỉ là một câu bị ép buộc và bất lực sao?”

Lưu Chấn Quốc thấy bây giờ Giang Yến tức giận, ông nắm tay bà: “Bà ra đây, chúng ta về phòng rồi nói.”

Giang Yến hất tay ông ra: “Tôi thấy người phụ nữ đó không thể nào bỏ qua như vậy, có phải ông lại cho bà ta chỗ tốt gì không?”

Lưu Chấn Quốc không dám đối mặt với câu hỏi của bà: “Chúng ta về phòng nói chuyện được không?”

Ông lảng tránh đề tài này, Giang Yến lại càng không thể bỏ qua: “Không được! Nếu hôm nay ông không nói rõ ràng với tôi, chuyện này đừng nghĩ đã xong!”

Lưu Tố Linh ở trong phòng lắng nghe, suy nghĩ hơn phân nửa giống như Giang Yến suy đoán, Lưu Chấn Quốc vì muốn Triệu Diễm Phương đừng náo loạn nên cho bà ta chỗ tốt gì đó.

Nhìn Giang Yến cố chấp như vậy, Lưu Chấn Quốc chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Không phải Chu Doanh nhà họ sẵn sàng làm việc rồi sao? Trước đó bọn họ tìm tôi nói chuyện này, tôi không đồng ý, bây giờ thì đồng ý.”

Choang!

Giang Yến tức giận đập vỡ bình hoa trên bàn, chỉ vào mặt Lưu Chấn Quốc bắt đầu mắng: “Có phải ông mất trí rồi không? Con gái của ông bị người ta bắt nạt, ông còn cho bọn họ chỗ tốt hơn sao? Tôi thấy ông thật ngu ngốc!”

Lưu Chấn Quốc biết mình làm vậy chắc chắn khiến cho Giang Yến tức giận, cho nên hôm nay Giang Yến làm ầm ĩ như thế, ông đều kiên nhẫn dỗ dành.

Ông chỉ là nhớ tới ơn cứu mạng của Chu Thần Dương, mặc dù Lưu Tố Linh không rõ năm đó ông ta cứu bố như thế nào, nhưng mà nhìn Lưu Chấn Quốc đối xử nhường nhịn với gia đình Chu Thần Dương như vậy, nhất định là chuyện lớn.

Lưu Tố Linh không muốn hai người bọn họ tiếp tục cãi nhau: “Được rồi mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, mau nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nghe Lưu Tố Linh lên tiếng, sắc mặt Giang Yến dịu đi: “Con mau nghỉ ngơi đi, mẹ và bố con vào phòng nói chuyện.”

“Bố mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé, đừng cãi nhau nữa, có chuyện gì thì bàn bạc thật tốt.”

Giang Yến bất lực thở dài, cuối cùng gật đầu rồi lôi kéo Lưu Chấn Quốc về phòng, sau đó bên ngoài không có âm thanh gì nữa.

Không phải Lưu Tố Linh không muốn giải quyết vấn đề, mà là vấn đề này dựa theo cách làm ồn ào của Giang Yến thì không thể nào giải quyết được.